Chương 108: Lục Ly xuất chiến
Võ giả Liễu gia chen chúc mà tới, tiến hết vào trong đại viện Khách Đường. Đằng sau Triệu Duệ dẫn theo Địch Bá và một đám người theo sát, lần này Liễu Di không tiếp tục lui, huyết chiến lại lần nữa bắt đầu.
Rất nhanh Thành Khuất lao ra từ trong phòng, lặng lẽ đưa cho Liễu Di một viên đan dược bề ngoài rất khó coi, hắn sáp lại bên tai Liễu Di nói khẽ:
- Trong mấy gian phòng kia chính đang thiêu đốt Tử Thực Thảo, đây là giải dược, mau nuốt.
Thành Khuất lại đi tới chỗ mấy tên võ giả Thần Hải Cảnh Liễu gia, lần lượt đưa đan dược cho từng người, không giải thích mà chỉ thúc giục bọn họ nhanh nuốt.
Võ giả bốn đại gia tộc cảm giác được không thích hợp, Địch Bá đảo mắt lướt qua, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, quát khẽ nói:
- Trong phòng chính đang thiêu đốt Tử Thực Thảo, mau lui ra.
Lục Linh từng đốt qua Tử Thực Thảo một lần ở bộ lạc Địch Long, Địch Bá có nghe nói, lúc này thấy Thành Khuất đưa đan dược cho Thần Hải Cảnh Liễu gia, lập tức kịp có phản ứng.
- Cản bọn họ lại!
Liễu Di quát lớn, trong thân thể một cỗ khí tức cường đại tràn ra, nàng đích thân ra tay. Võ giả Liễu gia xung quanh nhìn lại, nét mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Liễu Di cũng đã đột phá Thần Hải Cảnh?
Lần này Liễu Di dùng tới thanh roi nàng mang theo khi trước, roi này như độc xà bỗng chốc cuốn lấy chân một tên Thần Hải Cảnh Lỗ gia.
Thành Khuất cũng là cường giả Thần Hải Cảnh, lập tức dẫn theo chúng nhân nhào tới như mãnh hổ, liều mạng cuốn lấy võ giả bốn gia tộc, không cho bọn hắn có cơ hội rời khỏi Khách Đường.
- Đáng tiếc...
Lục Linh sau cửa sổ nhìn một cái, khe khẽ thở dài, hôm nay mưa rào khiến tốc độ sương mù tràn ra tương đối chậm. Cộng thêm Địch Bá trước một bước nhìn ra bố trí của nàng, Tử Thực Thảo có lẽ sẽ phát huy chút tác dụng, nhưng ý nghĩa đã không lớn.
- Vào nhà, dập lửa đi!
Triệu Duệ thấy rất nhiều người bị cuốn lấy, quyết đoán hạ lệnh để người vào phòng dập lửa, tối nay mưa lớn như vậy, muốn dập lửa đâu có khó? Chỉ cần dập lửa, Tử Thực Thảo liền vô dụng.
Lập tức mười tên võ giả Huyền Vũ cảnh bịt lấy mũi, chia nhau phóng tới các phòng, chuẩn bị lấy ra toàn bộ Tử Thực Thảo, để nước mưa giội tắt.
- A…
Mười mấy người đi vào, bỗng có tiếng hét thảm vang lên, rất nhanh mấy người dồn dập bị bắn ngược ra, lăn lộn trên đất, đám Triệu Duệ thấy vậy, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Từng phiến chiến giáp trên thân bị ăn mòn, rất nhiều người thậm chí bốc lên khói trắng, rõ ràng là đã trúng kịch độc.
- Cái này...
Mấy người Liễu Di cũng kinh hãi, tính xâm thực của chất độc này quá mạnh, chúng nhân đều mặc chiến giáp, lại đều bị ăn mòn ra từng lỗ lớn. Rất nhiều người da thịt cháy đen, xúc mục kinh tâm.
- Ai làm?
Liễu Di nhìn sang Thành Khuất, kẻ sau một mặt mờ mịt, nhìn sang mấy khách khanh còn lại, vẻ mặt ai nấy đều mê mang.
- Chẳng lẽ là tỷ tỷ Lục Ly?
Liễu Di nhớ lại vừa rồi lúc nhìn Lục Linh, thần sắc nàng bình tĩnh như nước, trong đầu bất giác chớp qua ý niệm này.
- Hẳn là nàng!
Liễu Di lại nghĩ tới lời Lục Linh nhờ tên khách khanh chuyển cáo, trong lòng không khỏi bội phục.
Đốt cháy Tử Thực Thảo, điều này không tính là gì, nhưng có thể sớm tính ra được đám người Triệu Duệ sẽ vào phòng, sớm lưu hậu thủ, còn có thể làm ra độc dược có tính ăn mòn cường đại như thế, nữ tử què chân này là nhân vật a.
- Trực tiếp nện phòng từ bên ngoài.
Triệu Duệ lần nữa gầm lên giận dữ, phòng ốc sập, nước mưa tự nhiên có thể thấm vào, chẳng qua người ở bên trong liền sẽ bị chôn sống. Chẳng qua lúc này phần lớn thủ hạ đang bị cuốn lấy, Triệu Duệ đã không chiếu cố được quá nhiều.
Hây!
Mấy tên võ giả Huyền Vũ cảnh ra tay, vung chân đạp, kích sập toàn bộ mấy gian phòng, người ở bên trong cũng bị chôn sống. Mưa xuống như trút, nước nhanh chóng thấm vào, sương mù bỗng chốc phai nhạt đi nhiều.
- Đừng lui, giết!
Triệu Duệ gầm lên, võ giả bốn gia tộc lần nữa sát khí đằng đằng xông lên, lượng khói Tử Thực Thảo bọn hắn hút phải không nhiều, Huyền lực chưa bị nhiễu loạn, không ảnh hưởng được đến đại cục.
- Đáng tiếc.
Lục Linh khe khẽ thở dài, quay lại trong phòng, cầm lấy một bầu nước tưới lên mặt Lục Ly. Lục Ly đang trong mê ngủ bất thần tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy Lục Linh sắc mặt mới tốt lên phần nào.
- Tỷ tỷ, ngươi làm gì thế?
Hắn lau mặt một cái, nghe tiếng giao chiến bên ngoài, sắc mặt hơi ngớ, hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Không sao.
Lục Linh cười nhẹ nói:
- Bốn đại gia tộc đã bắt đầu công kích, đám người Địch Bá Triệu Duệ giết tới Khách Đường. Giờ ngươi ra ngoài, giết hết đám người kia, trừ Triệu Duệ ra.
- Tới rồi?
Lục Ly nhảy bật dậy, đứng sau cửa sổ quan sát kỹ vài lần, bên ngoài sắc trời mờ tối, chẳng qua võ giả đều phóng thích Huyền lực, Lục Ly ẩn ẩn có thể thấy được tình hình.
- Địch Bá, Triệu Duệ, tổng cộng sáu tên Thần Hải Cảnh, năm tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, chỉ có một lão đầu là Thần Hải Cảnh trung kỳ.
Lục Ly quan sát một phen, rõ ràng thế cục bên ngoài, bên phía Liễu gia cộng cả Liễu Di vừa mới đột phá cũng chỉ mới năm tên Thần Hải Cảnh, trong khi nhân số bên phía bốn đại gia tộc vẫn còn mấy chục người, thực lực chênh lệch rất lớn.
- Được lắm!
Lục Ly đã triệt để thanh tỉnh, hắn không mạo muội hành động, mà khoanh chân ngồi xuống nội thị thân thể một lần. Xác định thân thể không ngại, Huyền lực dồi dào, trong Thần Hải còn có mười mấy tia huyền kình, thế là lập tức đứng lên.
- Tỷ tỷ, ta đi ra!
Hắn xách Thiên Lân Đao quay sang nhìn Lục Linh, kẻ sau dò hỏi:
- Có nắm chắc không?
- Không vấn đề!
Lục Ly khẽ gật đầu, bước nhanh ra ngoài, Tiểu Bạch trong góc tường thấy Lục Ly định đi ra, vèo một tiếng bay vụt đến, chui vào trong áo Lục Ly.
Tiểu Bạch răng lợi sắc bén, đánh lén cũng có thể giúp chút lực, Lục Ly không quản, dù sao nó nhỏ như vậy, giấu ở trong áo hẳn không có gì đáng ngại.
Hắn đẩy cửa đi ra, hai chân đạp lên vũng nước, như một con sói lẳng lặng phóng tới trung tâm chiến trường.
Bóng đêm u thâm, Lục Ly lại không vận chuyển Huyền lực, bởi thế người ở ngoài xa thấy không rõ mặt mày, chỉ biết Liễu gia lại có một người tham chiến.