Bất Diệt Long Đế

Chương 122: Hỏa Phượng Thiên Thai

Chương 122: Hỏa Phượng Thiên Thai
Tốc độ hắn quá nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Lục Linh, Lục Linh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó cổ bị một chiếc kìm sắt bắt lấy, cả người bị nhấc nổi lên.
- A...
Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp giữa trời và hai người Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm đều không đành lòng quay đầu đi. Cảnh tượng diễn ra sau đó quá máu tanh bạo lực, một thiếu nữ đang tuổi dậy thì bị người sống sờ sờ xé thành mười mấy mảnh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng.
- Đệ đệ, bắn chết hắn!
Khắc này, Lục Linh gian nan bật ra một tiếng, Triệu Côi theo bản năng khẽ giật mình, đang định quay đầu mới ngớ ra là không đúng, bởi vì phía sau không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
- Trúng kế
Hắn cảm giác được Lục Linh đột nhiên vung tay lên, tiếp đó vung vẫy ở giữa trời. Hắn không chút nghĩ ngợi, tay nắm Lục Linh càng thêm dùng sức, định bóp nát cổ Lục Linh.
- A, a...
Đợi lúc hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Linh chật vật cười một tiếng, tiếp sau nàng phun ra một búng máu tươi, xối đầy mặt Triệu Côi.
Bồng…
Chuyện quỷ dị lần nữa phát sinh...
Trên thân Triệu Côi bỗng bùng lên liệt hỏa hừng hực, hỏa diễm vẫn cứ là màu lam, hỏa diễm này cháy rất bất ngờ, đột nhiên liền phát hỏa.
- Đây là thứ quỷ gì?
Triệu Côi tiện tay ném thi thể Lục Linh sang một bên, cuống quít dập lửa trên đầu và trên người. Nhưng lửa này không làm sao diệt được, hắn lăn lộn trên đất, nhưng căn bản vẫn vô dụng, hỏa diễm càng đốt càng lớn, Triệu Côi tru lên thống khổ, không ngừng lăn lộn.
- Cái này...
Liễu Di đang trốn trong hẻm khẽ run lên, hỏa diễm màu màu lam này nàng từng thấy qua. Địch Bá chính là bị nó thiêu chết, lại không ngờ Lục Linh cũng có thể dùng nó thiêu chết Triệu Côi.
Liễu Di nhìn sang Lục Linh, thần sắc chợt biến, bởi vì trên thân Lục Linh cũng dính bột màu trắng, lúc này trên người nàng cũng đang bùng lên liệt hỏa hừng hực, thân thể sắp bị đốt thành một đống than đen.
- Ồ?
Tình hình quỷ dị bên dưới tự nhiên cũng kinh động tới đám người Tử Liên Nhi. Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp đồng loạt kinh hô:
- Đây là hỏa diễm gì? Sao lại bá đạo cư thế, không ngờ có thể thiêu chết cả Hồn Đàm cảnh. Mỗ mỗ, mau đến xem.
Bà lão tay chống quải trượng hình rồng đi ra từ trong khoang thuyền, nàng liếc nhìn một cái, trên mặt chớp qua một tia kinh ngạc, kinh nghi nói:
- Cái này hỏa diễm chẳng lẽ là U Minh Thiên Hỏa trong truyền thuyết? Rốt cuộc hai người kia làm sao bốc lửa?
Một thiếu nữ chỉ vào Lục Linh sắp bị đốt thành than đen nói:
- Thiếu nữ này vẩy ra một ít bột màu trắng, sau đó hai người liền phát lửa, ừ... hình như sau cùng còn phun ra một búng máu.
- Quả nhiên là U Minh Thiên Hỏa!
Bà lão khẽ gật đầu, sau đó lại kinh nghi nhìn thi thể Lục Linh nói:
- Ở quận thành nho nhỏ này, không ngờ lại có người hiểu được chế tác U Minh Thiên Độc phấn sớm đã thất truyền? Đáng tiếc tiểu nha đầu đã chết, bằng không có thể mang về Thần Nữ cung chúng ta.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của bốn thiếu nữ, bà lão giải thích nói:
- U Minh Thiên Độc phấn này là do Thiên Hận lão nhân nghiên cứu ra. Trăm năm trước Thiên Hận lão nhân dùng U Minh Thiên Độc phấn đốt sống trăm vạn người một gia tộc lục phẩm, chấn kinh toàn bộ Thần Châu. U Minh Thiên Độc phấn gặp lửa liền cháy, dù có là Quân Hầu cảnh đỉnh phong cũng bị đốt chết như thường.
- Chẳng qua bởi vì trăm năm trước Thiên Hận lão nhân thiêu chết trăm vạn người quá mức tàn độc, một cường giả Nhân Hoàng Trung Châu đã đích thân ra tay chém giết hắn. Bí phương chế tác U Minh Thiên Độc phấn cũng từ đó thất truyền, không ngờ lại xuất hiện ở quận thành nho nhỏ này.
- Đáng tiếc...
Bốn thiếu nữ âm thầm thở dài, nếu sớm biết Lục Linh có thể chế tác độc phấn như thế, các nàng tuyệt đối sẽ để bà lão ra tay cứu Lục Linh, mang về tông phái, giờ Lục Linh đã hóa thành than cốc, hết thảy đều đã muộn.
- Đây là hỏa diễm gì?
Đầu bên kia Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm cũng kinh nghi bất định, có thể thiêu sống cường giả Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, hỏa diễm này thực sự quá bá đạo.
Đám hộ vệ bên cạnh hai người đều chau mày, không ai liên tưởng đến Thiên Hận lão nhân trăm năm trước. Có lẽ bởi bọn hắn chưa từng nghe qua qua, thế nên trong lòng chỉ có chút chấn kinh mà thôi.
- Ồ? Không đúng…
Một tên cường giả chiến giáp hoàng kim bên người Tử Liên Nhi đột nhiên kinh hô, mắt nhìn chằm chằm thi thể Lục Linh, miệng môi mấp máy, trong mắt toàn là kinh ngạc, thì thào nói:
- Làm sao có thể sống được đến giờ?
- A Thúc, cái gì sống được?
Tử Liên Nhi nghi hoặc hỏi, cường giả kia lại không đáp lời, nàng quay đầu nhìn lại đám hộ vệ một lượt, phát hiện thần tình tất cả mọi người đều như là gặp quỷ.
Thần sắc cường giả bên người Dạ Vũ Hàm cũng tương tự, A Thúc bên người Tử Liên Nhi rốt cục hồi thần lại, chỉ vào thi thể Lục Linh nói:
- Thiếu nữ bị thiêu chết kia... trong người còn sinh cơ, hơn nữa thương thế chính đang khôi phục!
- Làm sao có thể?
Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm nhìn nhau, trong mắt đều là chấn kinh. Bị đốt thành như thế mà còn sống được? Đừng nói Lục Linh căn bản không phải võ giả, dù có là võ giả Mệnh Luân Bất Diệt cảnh đều tất phải chết không nghi ngờ.
- Cái này...
Bà lão chống quải trượng trên phi thuyền thiết giáp cũng phát hiện ra tình hình quỷ dị bên dưới. Nàng tử tế cảm ứng một lát, sau đó mới nghi hoặc thì thào:
- U Minh Thiên Hỏa đều đốt không chết? Không hợp lý. Dục hỏa mà sinh? Niết Bàn trùng tạo! Chẳng lẽ nha đầu này là Hỏa Phượng Thiên Thai trong truyền thuyết?
Ba!
Ngoài cửa Nam, một tấm ngọc phù trong tay trưởng lão Triệu gia đột nhiên vỡ vụn, lúc cửa Nam vẫn còn đang đại chiến, chết mất một hai tên cường giả là điều rất bình thường, trưởng lão Triệu gia tùy ý lướt nhìn qua một cái, vốn cũng không quá để tâm.
Chẳng qua đợi lúc hắn nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên tấm bản mệnh ngọc phù, đôi mắt bỗng chốc trợn trừng, bởi vì bản mệnh ngọc phù này là của Triệu Côi, nói cách khác... Triệu Côi chết rồi!
- Tộc trưởng…
Cả người trưởng lão Triệu gia run lên, bởi vì sợ hãi, tay hắn cũng run rẩy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất