Chương 130: Người Vũ gia tới
Sau cùng Thất trưởng lão để cho đại bộ đội ngừng lại, dừng ở trong sơn cốc bên ngoài một thành nhỏ, tiếp đó hắn phái mười mấy tên chiến sĩ, chia nhau điều khiển chiến xa di chuyển về hướng đông nam.
Đây là sách lược cố tình bày bố nghi trận rất đơn giản, Lục Ly vừa nhìn liền hiểu ngay. Thất trưởng lão còn phái hai tên trưởng lão tới quận thành phụ cận, rõ ràng là đi tìm công cụ di chuyển khác.
Rời khỏi Vũ Lăng thành đã được mấy ngày, rất nhiều người dần khôi phục thương thế, Lục Ly cũng đã khỏe lại bảy tám phần.
Hắn và Liễu Di đi xuống từ trong cùng một chiếc chiến xa, dẫn lên rất nhiều đệ tử Liễu gia chú ý, đa số đệ tử Nội đường không nhận ra Lục Ly, dồn dập hiếu kì nghe ngóng.
Chuyện về Lục Ly, Liễu Di và đám người Thất trưởng lão chưa hề truyền ra, bởi thế căn bản nghe ngóng không được gì, chỉ loáng tháng nghe được một ít tin tức từ mấy tên võ giả ngày đó chiến đấu ở cửa Tây.
Dù chỉ là chút xíu tin tức, rất nhiều người cũng phải lau mắt mà nhìn đối với Lục Ly.
Lục Ly đại khai sát giới trong Khách Đường, chém giết mấy tên Thần Hải Cảnh, trong đó bao gồm một tên võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ của Triệu gia, thành công xoay chuyển bại cục tại cửa Tây.
Cường giả vĩnh viễn luôn được người tôn trọng, nhất là lúc này Liễu gia không còn một Hồn Đàm cảnh nào, Thần Hải Cảnh cũng chỉ còn hơn hai mươi người. Trong lòng mọi người đã xem Lục Ly như một nhân vật, lại thấy hắn ngồi chung chiến xa với Liễu Di, còn tưởng hắn là tình lang Liễu Di ngưỡng mộ trong lòng.
Lục Ly không để tâm tới ánh mắt chúng nhân, trầm mặc ngồi xuống trong sơn cốc tu luyện chữa thương. Liễu Di mặt không biểu tình tu luyện ở bên, trận chiến Vũ Lăng thành khiến Liễu Di trưởng thành lên nhiều, tu luyện cũng càng thêm chăm chỉ.
Một canh giờ sau, nơi xa một thương đội lao nhanh mà đến, đi đầu rõ ràng là hai vị trưởng lão Liễu gia.
Thất trưởng lão khẽ gật đầu tán thưởng, bước lên trước nghênh đón, trao đổi vài câu với hai vị trưởng lão, sau đó quay trở về quát khẽ nói:
- Một trăm người cởi chiến giáp đổi trang phục, ngụy trang thành thương đội, những người còn lại vào trong xe ngựa!
Ngụy trang thành thương đội, dù tốc độ hành tẩu sẽ chậm chút, nhưng hành tung càng khó bại lộ. Hơn nữa thương đội thuê tới lần này là thương đội nổi danh ở mấy quận thành phụ cận, thường xuyên hành tẩu quanh khu vực này, càng sẽ không dẫn người chú ý.
Với thân phận Lục Ly và Liễu Di tự nhiên không cần phải ngụy trang thành hộ vệ thương đội, hai người tiến vào trong một cỗ xe ngựa sang trọng. Sau nửa canh giờ thương đội nhanh chóng khởi trình, vì là chiến mã kéo xe, tốc độ khó tránh khỏi chậm hơn một chút.
Chẳng qua có một trăm người ngụy trang thành hộ vệ cưỡi ngựa đi theo, lần này số xe ngựa đã ít đi, chỉ còn hai mươi chiếc, đi đường càng linh hoạt, mục tiêu cũng không lớn.
Ba trăm võ giả thay phiên ngụy trang hộ vệ đi đường, Lộc trưởng lão Thám Báo đường bố trí người thăm dò chung quanh, an toàn rất được bảo chứng. Rất nhiều người không để ý tới tình hình bên ngoài, lặng lẽ ngồi trong xe ngựa tu luyện.
Lần nữa an tĩnh bôn tẩu hai ngày, thương thế Lục Ly đã khỏi hẳn, hắn một mực chìm trong tu luyện, ltrừ hỏi Liễu Di xin một ít Hỏa Ngọc thạch cho Tiểu Bạch, trên đường gần như không bắt chuyện với Liễu Di.
Liễu Di cũng một mực tu luyện, trừ lúc ăn cơm tán gẫu mấy câu ra thì không có vẻ gì là nhiệt tình cả. Ngữ điệu ngược lại cung kính rất nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo của tiểu thư đại gia tộc như trước nữa.
Tình thế không bằng người a!
Trước khi đi Minh Xà bà bà cảnh cáo Liễu gia phải đối xử thật tốt với Lục Ly, hơn nữa nếu không nhờ chị em Lục Ly, người Liễu gia đều chết sạch cả rồi. Liễu Di biết đạo cảm ân.
Đương nhiên, chiến lực Lục Ly cũng nhận được sự tôn trọng từ Liễu Di, Triệu Duệ Nghê Thúc chính là Thần Hải Cảnh trung kỳ, Liễu Di tận mắt thấy bọn họ bị Lục Ly đánh chết.
Cộc cộc cộc!
Nơi xa vang lên tiếng bôn chạy, Thất trưởng lão trong chiếc xe ngựa đi đầu nhướng mày, quát khẽ nói:
- Toàn bộ dừng lại!
Tất cả võ giả điều khiển chiến xa đều ngừng lại, Thất trưởng lão vén rèm, nhìn thám báo cuồng chạy mà đến hỏi:
- Có chuyện gì?
- Sơn phỉ!
Thám báo kia bẩm báo nói:
- Sơn đạo phía trước là hạp cốc, hai bên mai phục mấy trăm sơn phỉ, Lộc trưởng lão sai ta về bẩm báo cho trưởng lão.
- À!
Thất trưởng lão thở dài một hơi, chỉ cần không phải truy binh Vũ đại nhân phái ra là được, hắn hỏi:
- Chiến lực mấy trăm người kia thế nào?
- Không mạnh lắm!
Thám báo bẩm báo nói:
- Lộc trưởng lão nói là nhóm sơn phỉ nhỏ, không nói cụ thể có bao nhiêu cường giả.
- Đi thôi.
Thất trưởng lão khua tay nói, hắn rất tin tưởng Lộc trưởng lão, nếu Lộc trưởng lão đã không nhắn bọn hắn chạy trốn, chỉ là nhắc nhở cẩn thận, vậy nhất định là đám sơn phỉ chẳng ra gì.
Thương đội tiếp tục tiến lên, một trăm hộ vệ hai bên thần sắc ngưng trọng, nắm chặt binh khí trong tay, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Lục Ly lại chẳng hề để ý, Liễu gia có hơn hai mươi trưởng lão Thần Hải Cảnh, còn chưa đến lượt hắn ra tay. Hắn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, rất nhiều con em Liễu gia lại có chút căng thẳng, dõi mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đi về phía trước hơn mười dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một hạp cốc, Thất trưởng lão không hạ lệnh, thương đội tiếp tục tiến lên. Sau khi tiến vào hạp cốc, trên núi nơi xa đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó hai bên hạp cốc xuất hiện rất nhiều võ giả, toàn bộ đều cầm cung tiễn trong tay.
- Quả nhiên là một đám ô hợp!
Thất trưởng lão đứng trên càng xe nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đám sơn phỉ này chỉ có ba tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, trên mặt chớp qua một tia giễu cợt, hắn vung tay lên nói:
- Lão thập tam, dẫn người đi xuống thanh lý.
- Hưu!
Bảy tám tên Thần Hải Cảnh từ trong xe ngựa lao vút xuống, toàn bộ một trăm hộ vệ cũng vút theo, như từng thanh lợi kiếm lao tới hai bên hạp cốc. Tốc độ Thần Hải Cảnh nhanh như hồng quang, nhảy mấy bước liền xông lên đỉnh núi.
- Rút lui, rút lui!!