Bất Diệt Long Đế

Chương 135: Dũng mãnh

Chương 135: Dũng mãnh
Liễu Di thấp giọng nói với Lục Ly, sau đó nhấc lên trường kiếm định lao tới lão giả đầu trọc, Lục Ly vung đao nện bay một tên Huyền Vũ cảnh bên trái, lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn, ngươi đi qua hứng một đao liền chết, còn ngăn trở một lát? Chút nữa ngươi cứ đột vây mà đi, đừng làm ta vướng tay vướng chân.
Bước chân Liễu Di vừa nhấc lên liền thu lại, sắc mặt có chút khó coi. Trước kia ở Liễu gia ai dám mắng nàng? Dù có là gia gia đều không nỡ mắng. Lục Ly lại mắng nàng ngu xuẩn? Còn nói vướng tay vướng chân?
- Xông đi ra!
Lục Ly vung Thiên Lân Đao quét ngang một vòng, bức lui mấy tên trước mặt, đồng thời tung cước đạp bay một lúc ba người, nện ra một thông đạo. Hắn quát lên một tiếng, sau đó lại lao về phía lão giả đầu trọc.
Liễu Di cắn răng, khua múa trường kiếm xông về phía trước, phía trước đều là Huyền Vũ cảnh, Liễu Di là Thần Hải Cảnh, còn một thân toàn là bảo vật, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đột vây đi ra .
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy lão giả đầu trọc đã lao đến, một đao bổ lên Thiên Lân Đao. Lục Ly tức thì bị đánh bay bốn năm thước, kéo theo cả bốn năm người đằng sau, nàng lập tức kinh hô:
- Lục Ly!
- Đi...
Lục Ly trở tay đánh chết một người sau lưng, bò dậy phẫn nộ quét nhìn Liễu Di một cái, rồi lại huýt dài lao về phía lão giả đầu trọc, đồng thời thấp giọng quát khẽ:
- Nhiên Huyết!
Thần Hải Cảnh hậu kỳ quá mạnh, lúc ở đại viện Liễu gia hắn cũng từng thiếu chút bị Thanh trưởng lão kích sát, lúc này tự nhiên không dám khinh thường, lập tức phóng thích huyết mạch thần kỹ.
Trong mắt lóe lên quang mang, con ngươi chuyển thành màu bạc, toàn thân tràn ra một cỗ khí tức cường đại, hóa thân thành Cự Long hình người. Hắn gầm gào một tiếng, vung chân quét ngang, liên tục đạp bay hai người, đồng thời mượn lực bay vọt mà lên, trùng trùng chém xuống lão giả đầu trọc.
- Hả?
Ánh mắt lão giả đầu trọc lộ ra một tia kinh nghi, sao khí tức Lục Ly đột nhiên cường đại như vậy? Tốc độ cũng tăng lên nhiều, chẳng lẽ là nuốt đan dược tăng phúc lực lượng
Nhưng hắn lại không thấy Lục Ly nuốt đan dược, đảo mắt nhìn lên cổ Lục Ly, trong lòng càng thêm nghi ngờ, trên cổ Lục Ly cũng không thấy có huyết mạch ấn ký.
Hây!
Chiến đao trên tay Lục Ly đã phá không mà đến, lão giả đầu trọc không dám phân tâm. Thân hình lách sang một bên, tựa như cá chạch, chiến đao lướt thành hình vòng cung chém tới bắp đùi Lục Ly.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly hét lớn, trong tay áo chớp lên một đạo bóng trắng, bất ngờ bắn lên bả vai lão giả đầu trọc, sau đó nhắm ngay phần cổ gặm mạnh.
Xùy
Trường đao trong tay lão giả đầu trọc hung hăng kéo một vệt dài trên đùi Lục Ly, Huyền khí hắn sắc bén dị thường, nếu cứ mặc cho hắn kéo tiếp, phỏng chừng nguyên một bên chân sẽ bị cắt đứt.
Đáng tiếc...
Trên cổ lão giả đầu trọc truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, khiến hắn không cách nào tiếp tục dùng sức chém lên đùi Lục Ly, Thiên Lân Đao hung hăng quét tới, thoáng cái đem lão giả đầu trọc đầu đánh vỡ nát.
Tê tê
Lục Ly lăn lộn một vòng trên đất, máu tươi tuôn ra nơi đùi, xương cốt thiếu chút bị chặt đứt. Thời gian cấp bách hắn không thể tiếp tục dây dưa với lão giả đầu trọc, đành bắt buộc mạo hiểm, may mà Tiểu Bạch không khiến hắn thất vọng, hắn cược thắng.
- Tiểu Bạch!
Hắn quát khẽ, kéo lê chân sau thấm đầy máu tươi, ôm theo Tiểu Bạch lao về phía trước. Thiên Lân Đao khua múa đánh bay mấy tên Huyền Vũ cảnh cản đường, xông ra khỏi vòng vây.
- Lục Ly!
Liễu Di đi mà quay lại, chạy vội đến, một tay đỡ lấy Lục Ly, cuồng chạy về hướng Thiên Đảo Hồ, rất nhanh liền xông vào trong hồ, bơi về nơi xa.
Mới qua đầu xuân, nước hồ rất là lạnh buốt, trên đùi Lục Ly có thương, vừa tiến vào trong nước không khỏi kêu rên thống khổ.
Liễu Di thuỷ tính không sai, một tay bắt lấy Lục Ly, một tay khoái tốc hoạt động, hai chân vẫy đạp có tiết tấu, mang theo Lục Ly như một đạo lợi kiếm bơi về nơi xa.
Bịch, bịch
Không ngừng có người đột vây đi ra, xông vào trong hồ bơi về nơi xa, quỷ dị chính là phàm những ai đã nhảy vào trong hồ, truy binh phía sau liền không đuổi giết nữa, tựa như trong hồ này có ma lực thần kỳ khiến bọn hắn không dám vượt qua nửa bước.
Hồ tự nhiên chỉ là hồ bình thường, trong hồ cũng không có ma lực, có ma lực chính là quy củ của Thiên Ngục lão nhân. Rất nhiều năm trước Thiên Ngục lão nhân đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào một khi vào hồ, người bên ngoài liền không được truy sát, bằng không diệt luôn cả tộc.
Sau khi quy củ này được định ra, không gia tộc còn dám vi phạm, bởi vì gia tộc vi phạm không một ngoại lệ đều diệt tộc, bao gồm cả một gia tộc tứ phẩm.
Võ giả chặn đường đều thuộc gia tộc ở quận thành phụ cận, bọn hắn chỉ là làm việc giúp Vũ gia, vì lấy lòng Vũ gia cầm chút lợi ích thôi, ai lại dám cầm mạng sống con em toàn tộc đi cược.
Không ngừng có người phá vây, đám người Thất trưởng lão xông vào trong hồ, dù rất nhiều trưởng lão Thần Hải Cảnh bị thương, nhưng trừ một người bị đánh chết ra, tất cả đều xông được vào trong hồ.
Võ giả Huyền Vũ cảnh lại có quá nửa bị chém giết, rất nhiều linh tài mang theo rải khắp đầy đất, đám người Thất trưởng lão nhìn mà khóc không ra nước mắt. Lần này tài phú bọn hắn mang ra vốn đã không nhiều, giờ lại phải bỏ đi hơn phân nửa.
Bất quá có thể nhặt về một cái mạng đã là vạn hạnh, còn may mà đột vây nhanh, võ giả Hồn Đàm cảnh Vũ gia chưa kịp đuổi tới, bằng không sợ rằng một người cũng không thoát đi được.
- Đi!
Thất trưởng lão bi phẫn gầm lên một tiếng, dẫn theo chúng nhân bơi về nơi xa. Bọn hắn đều là võ giả cường đại, bơi lội là chuyện hết sức đơn giản, tốc độ cũng đều cực nhanh.
Hơn mười dặm trước mặt có một đảo nhỏ, dù chỉ nhỏ bằng một đại viện, nhưng cũng đủ cho chúng nhân tụ tập hưu chỉnh. Tất cả mọi người liều mạng bơi về hướng kia, rất nhanh liền lên đảo.

Cập bờ, Liễu Di và các vị trưởng lão nhìn nhau không nói, liếc thấy chỉ còn lại hơn năm mươi người, tâm tình chúng nhân đều hết sức trầm trọng.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất