Chương 160: Cút ra!
Hắn lập tức nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Chuyện quan trọng đến mấy cũng không bằng chuyện của chính gia tộc chúng ta, ta nhất định phải lập tức gặp mặt tộc trưởng, cút ra!
Nghe được ngữ khí bất thiện của Lục Ly, sắc mặt ba người thoáng chốc trầm xuống, tên hộ vệ Thần Hải Cảnh trung kỳ chế nhạo nói:
- Liễu gia các ngươi thì có đại sự gì? Tiểu tử, ngươi phách lối nhỉ? Nếu ta cứ không cút thì sao?
Hai người còn lại đã đặt tay lên chuôi đao, ý tứ rất rõ ràng, nếu Lục Ly còn dám phách lối, bọn họ không ngại dạy cho Lục Ly một bài học làm người.
Hưu!
Lục Ly ra tay, hắn không có thời gian bậy bạ với ba người này. Hắn cách ba người rất gần, cự ly chỉ chừng một trượng. Với cự ly như thế, bằng vào tốc độ của hắn, chỉ một cái chớp mắt đã đi tới trước mặt ba người.
Hắn không mang theo Thiên Lân đao, đối phó loại võ giả cấp bậc này căn bản không cần dùng tới vũ khí, hắn lao vút mà đến, một quyền nện hướng tên Thần Hải Cảnh trung kỳ.
- A…
Liễu Hạ và tên hộ vệ Liễu gia còn lại đều bị dọa ngu, không ngờ Lục Ly vừa một lời không hợp liền động thủ với người Huyết Sát đảo. Nếu bởi vậy mà chọc giận Huyết Cừu, Liễu gia chẳng phải sẽ bị diệt vong?
- Tìm chết!
Ba người Huyết Sát đảo đại nộ, Lục Ly lại dám động thủ trước?
Chỉ là tốc độ Lục Ly quá nhanh, mắt thấy một quyền sắp nện trúng đầu Thần Hải Cảnh trung kỳ, người kia đành vội thối lui, đồng thời phẫn nộ quát:
- Ngăn trở hắn!
Hai người còn lại lập tức hiểu ý, trực tiếp dùng thân thể ngăn trở Lục Ly, tạo cơ hội cho Thần Hải Cảnh trung kỳ rút đao. Hai người dù không có thời gian rút đao, nhưng đều vung lấy bảo đao còn chưa thoát vỏ nện tới Lục Ly.
- Hừ!
Đường bị ngăn, Lục Ly không cách nào công kích tên Thần Hải Cảnh trung kỳ kia, đành phải vung lên song quyền nổi giận nện hướng ngực hai tên võ giả Thần Hải Cảnh còn lại.
Lực lượng hắn quá lớn, tốc độ tự nhiên không chậm, hai người đều không thể tránh né, bị nắm đấm Lục Ly nện trúng ngực, chiến đao còn chưa thoát vỏ đều còn chưa kịp đập trúng Lục Ly.
Răng rắc
Hai tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, hai người như diều đứt dây bay ngược ra sau, miệng cuồng phun máu tươi, sau cùng trùng trùng nện xuống bên đường. Cố gắng giãy dụa một lúc mà vẫn không cách nào bò dậy được, xem ra đã bị trọng thương.
Dù Lục Ly không sử dụng huyết mạch thần kỹ, lực lượng cũng đã rất dọa người, lại vận dụng Huyền lực tăng phúc, lực lượng chí ít phải tới năm vạn cân. Nếu không phải hai người này mặc vào chiến giáp, sợ rằng đã bị đập chết tươi.
- Tìm chết…
Tên Thần Hải Cảnh trung kỳ đại nộ, rút ra Huyền khí chiến đao, cả người như lợi kiếm vọt thẳng về phía Lục Ly. Trên chiến đao lấp lánh quang mang, ẩn ẩn có sóng khí tuôn ra, không biết là đang vận dụng huyền kỹ gì.
- Cho ta binh khí!
Lục Ly không có binh khí, đối phương lại là Thần Hải Cảnh trung kỳ, hắn không dám khinh thường, vội quay đầu hét lớn một tiếng, Liễu Hạ lập tức rút ra chiến đao trong tay quăng tới.
Trong tay có đao, khí thế Lục Ly theo đó đề thăng, hắn không có thời gian dây dưa với người này, tức thì phóng ra huyết mạch thần kỹ.
Sau lưng lóe lên quang mang, chẳng qua bị trường bào che khuất, cơ thịt gồ lên với tốc độ thấy được bằng mắt thường, trong mắt chớp hiện ngân quang, trong người truyền ra khí tức khủng bố, hóa thân thành Cự Long hình người.
- Hả?
Võ giả Huyết Sát Đảo đang cuồng bạo vọt tới bỗng trong lòng run lên, Lục Ly cứ thế tùy ý đứng ở trước mặt, thậm chí không vận dụng tới Huyền lực, nhưng lại mang đến cho hắn áp bách cực lớn.
Hắn có cảm giác, nếu mình cứ thế xông qua, rất có thể sẽ bị Lục Ly một đao chém chết.
- Hừ!
Loại cảm giác đó chỉ chớp qua trong nháy mắt liền bị Thần Hải Cảnh trung kỳ Huyết Sát Đảo vứt sang một bên, Lục Ly không phải chiến sĩ huyết mạch, lại không nuốt vào đan dược? Làm sao có thể cường hành đề thăng chiến lực? Như vậy chỉ có một lời giải thích, Lục Ly đang hư trương thanh thế.
Hắn ngây người một giây, sau đó Huyền lực bạo tăng, tung người nhảy lên cao cao, vung đao chẻ xuống ngay đầu Lục Ly.
Sóng khí tuôn ra trên chiến đao càng lúc càng nhiều, khiến người căn bản thấy không rõ lưỡi đao ở đâu, chỉ cảm thấy chiến đao có thể đánh xuống từ bất cứ góc độ nào, hoàn toàn không cách nào đón đỡ, đây rõ ràng là một loại huyền kỹ rất không sai.
Không cách nào ngăn cản? Vậy liền không ngăn!
Lục Ly vung chiến đao lên trùng trùng bổ tới ngực người kia, đao hắn rất nhanh, lại dùng ra hết lực lượng. Có lẽ đối phương có thể bổ đao trúng đầu hắn, nhưng hắn tuyệt đối có lòng tin đao của mình cũng sẽ mở ngực mổ bụng đối phương.
Hắn cược đối phương không dám liều mạng với mình, bởi vì ở trong mắt đối phương hắn chỉ là một tên nhãi ranh không đủ nặng nhẹ, làm sao có thể đồng quy vu tận với mình?
Quả nhiên!
Trong mắt võ giả Huyết Sát đảo chớp qua một tia hàn quang, cuối cùng không dám tiếp tục chẻ xuống, chiến đao đổi thành bổ ngang, định đánh bay chiến đao trên tay Lục Ly, sau đó thuận thế phách xuống, chém đầu Lục Ly.
Kết cục không cần nói cũng biết, lực lượng Thần Hải Cảnh trung kỳ chỉ có mấy vạn cân, lại còn nửa đường đổi chiêu, lực lượng lần nữa giảm yếu.
Lực lượng Lục Ly lớn cỡ nào? Sau khi phóng thích huyết mạch thần kỹ, dù hắn không sử dụng Bôn Lôi Huyền Kỹ, ít nhất cũng phải tới mười mấy vạn cân...
Ầm!
Dưới ánh nhìn chằm chằm của hai người Liễu Hạ, võ giả Huyết Sát đảo giống như diều đứt dây bay ngược ra sau. Chiến đao bị đánh bay, chiến giáp trước ngực cũng bị phách ra một vết lõm, cả người không ngừng cuồng phun máu tươi giữa trời, cuối cùng trùng trùng nện ra sau cách mấy chục trượng, lộn vài vòng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Tê tê...
Hai người Liễu Hạ hít sâu một hơi khí lạnh, bởi vì quá căng thẳng, thân thể đều run lên. Hai người chấn kinh trước chiến lực Lục Ly, đồng thời cũng lo lắng Lục Ly đánh chết người Huyết Sát đảo, đến lúc đó Liễu gia biết làm sao ăn nói với Huyết Sát đảo đây?
Hưu!
Lục Ly xách đao cuồng chạy về phía Vọng Nguyệt Đàm, không nhìn lại ba tên hộ vệ Huyết Sát đảo lấy một lần.