Chương 183: Minh Vũ
Tên võ giả trung niên Hồn Đàm cảnh lĩnh đội nhân mã giáp đỏ cười cợt nói:
- Không ngờ lại bị gia tộc phụ dung của chính mình làm cho thành thế này, mấy năm nay Huyết Cừu ngươi làm ăn kiểu gì đấy?
Trong ba đội nhân mã này có mấy người Huyết Sát đảo, Huyết Bất Quy cũng ở trong đó, vừa rồi Huyết Bất Quy không có mặt trên đảo, chính là hắn dẫn người ra ngoài cầu viện.
Hắn thấy người trung niên buông lời giễu cợt, sắc mặt lập tức chuyển vẻ âm trầm, bất mãn nói:
- Lữ Phong Tử, chúng ta mời ngươi tới là để hỗ trợ, không phải để ngươi khích bác. Mau ra tay, thứ đáp ứng các ngươi, chiến đấu kết thúc chúng ta lập tức thực hiện.
Huyết Bất Quy vừa lên tiếng, tên Hồn Đàm cảnh giáp đỏ lập tức khó chịu, cười lạnh nói:
- Huyết Bất Quy, ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói với ta như thế? Hôm nay Phong Tử gia gia đây tâm tình không tốt, không có ý định giúp các ngươi.
Hai phe thế lực còn lại cũng không động thủ mà đều đứng ngoài mắt lạnh bàng quan, Huyết Cừu và Tứ trưởng lão bị một đám Lục Ải Nhân vây công khổ không thể tả. Nghe vậy không khỏi đại nộ, thầm mắng thằng ngu Huyết Bất Quy này, giờ là lúc nào rồi mà còn dám chọc giận Lữ Phong Tử...
Huyết Cừu một búa bức lui Cửu trưởng lão, lại tung cước đánh bay một tên Lục Ải Nhân, quay đầu nhìn sang Lữ Phong Tử quát:
- Lữ huynh, con nít không hiểu chuyện, mau ra tay đi!
Khóe miệng Lữ Phong Tử nhếch lên ý cười, nhún vai nói:
- Ra tay cũng được, chẳng qua thù lao các ngươi hứa hẹn phải tăng gấp đôi, bằng không chúng ta lập tức quay về.
- Không sai, gấp đôi!
- Không gấp đôi, chúng ta liền đi!
Thủ lĩnh hai phe thế lực còn lại cũng hét lớn, ba phương thế lực tới nơi lại không lập tức động thủ, mục đích rõ ràng chính là muốn giành thêm chút lợi ích. Tình cảnh hiện tại của đám người Huyết Cừu rất đáng ngại, dưới tình huống như vậy mà còn không dọa dẫm, bọn hắn chẳng phải đều thành kẻ ngu?
Huyết Cừu tức đến độ cả người run lên, nhất thời không cẩn thận cánh tay bị Lục Ải Nhân vồ trúng, hắn nổi giận rống to:
- Gấp đôi thì gấp đôi, mau ra tay!
Lục Ly vừa nuốt xuống một viên đan dược chữa thương, tròng mắt khẽ chuyển, cũng vội la lên:
- Ba vị bằng hữu, các ngươi giúp chúng ta, chúng ta trả các ngươi gấp ba số thù lao Huyết Cừu hứa hẹn!
Liễu Di cũng hồi thần, vội vàng nói tiếp:
- Đúng đúng, chư vị tiền bối, chỉ cần các ngươi giúp Liễu gia chúng ta, Huyết Sát đảo trả cho các ngươi bao nhiêu thù lao, chúng ta trả các ngươi gấp ba!
Đám người Huyết Cừu Huyết Bất Quy nghe xong tức đến thiếu chút thổ huyết, nét mặt bọn Lữ Phong Tử lại vui đến nở hoa, Lữ Phong Tử cười to nói:
- Huyết Cừu, ngươi nghe được không? Có người ra giá cao, ngươi nói xem chúng ta nên giúp ai bây giờ?
Huyết Cừu đè nén nộ ý trong lòng, rống to:
- Gấp ba thì gấp ba, chúng ta cũng ra gấp ba, mau ra tay.
- Được, động thủ!
Lữ Phong Tử vung tay lên, từng đội võ giả giáp đỏ vút tới, hai phe thế lực còn lại cũng xuất động. Ba tên Hồn Đàm cảnh như một cơn gió vọt về phía đám người Lục Ly, định giúp sức đánh giết Lục Ải Nhân.
- Gấp mười!
Lục Ly rống to, hắn gắng gượng đứng thẳng dậy, cắn răng hô lớn:
- Ba vị đại nhân, chúng ta ra thù lao gấp mười, các ngươi giúp chúng ta xử lý Huyết Cừu.
Xùy
Đáp lại Lục Ly là một đạo kiếm mang sáng ngời, trường kiếm trong tay Lữ Phong Tử bắn ra một đạo kiếm mang, chớp mắt liền đánh trúng ngực Lục Ly.
Ầm!
Chiến giáp Địa giai trên người Lục Ly vỡ vụn từng khúc, ngực bị tạc cho máu thịt be bét, cả người bị đánh văng ra sau mấy chục thước. Lữ Phong Tử bay vụt mà đến, cười lạnh nói:
- Tưởng chúng ta là kẻ ngu chắc? Gia tộc nhị phẩm cỏn con các ngươi lấy ra nổi thù lao gấp mười? Lại nói... chúng ta là loại người thấy lợi quên nghĩa ư?
- Xong rồi!
Lục Ly tuyệt vọng thì thào một tiếng, ba tên Hồn Đàm cảnh gia nhập chiến cuộc, nháy mắt liền có hai tên Lục Ải Nhân bị giết, đại cục đã không cách nào nghịch chuyển.
Giờ khắc này trong mắt toàn bộ võ giả Liễu gia đều hiện đầy vẻ tuyệt vọng, rõ ràng ba phương thế lực đều không tin tưởng các nàng. Dù đưa ra thù lao gấp trăm, ba phương cũng sẽ không cân nhắc, hôm nay sợ rằng Liễu gia đừng hòng thoát được một ai.
- Thế mà vẫn chưa vận dụng huyết mạch thần kỹ?
Trên không trung ánh mắt Yên phu nhân chớp qua một tia kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ Lục Ly không phải con em Lục gia? Bằng không với tình trạng như thế, tại sao còn không sử dụng Thần Khải thần kỹ?
Một người khi bị ép vào đường cùng, nhất định sẽ không giấu diếm thực lực, nếu Lục Ly có được huyết mạch Kim Cương của Lục gia, lúc này tuyệt đối sẽ phải phóng ra.
Bạch quản sự nhíu mày nhìn vài lần, hỏi:
- Phu nhân, liệu có phải Lục Ly thức tỉnh thất bại? Con em Lục gia cũng không khả năng người người đều thức tỉnh huyết mạch Kim Cương được cả.
- Không thể nào!
Yên phu nhân vô cùng xác định nói:
- Lục Nhân Hoàng là con em trực hệ Lục gia, còn là Nhân Hoàng cảnh, con hắn làm sao có thể thức tỉnh thất bại? Trăm năm qua con em Lục gia cũng chưa từng xuất hiện tình huống thức tỉnh thất bại!
Bạch quản sự in lặng, hắn đã bị quở mắng mấy lần, không dám nhắc đến chuyện ra tay cứu Lục Ly nữa. Hắn biết một khi Yên phu nhân quyết định chủ ý, chắc chắn sẽ không sửa đổi, dù Lục Ly chết rồi, Yên phu nhân cũng sẽ không ra tay.
- Được rồi, hắn tới…
Yên phu nhân đột nhiên quét mắt nhìn về phía tây bắc một cái, nói:
- Lục Ly có phải con em Lục gia hay không, đợi lát nữa liền có thể nhẹ nhàng phán định!
- Ách?
Bạch quản sự cũng nhìn về hướng tây bắc, thấy có một chấm đen nhỏ đang cấp tốc phóng đại, thở ra một hơi nói:
- Rốt cục hắn đã chạy tới.
- Toàn bộ dừng tay, bằng không giết không cần luận!
Từ phía tây bắc, một tiếng bạo rống kinh thiên đột ngột vang lên, tiếng rống kia so với tiếng hét như thiên lôi của Liễu Như Phong ở Vũ Lăng thành khi trước thì càng thêm khủng bố, hệt như là tiếng nộ hống chấn thiên của Thú Hoàng trong vực sâu hàn băng, chấn cho toàn bộ võ giả phía dưới khí huyết quay cuồng, màng nhĩ nhói đau, nội tâm kích đãng.