Chương 236: Lại gặp mặt
Sau khi đến Thiên Ngục Thành, Hứa Phương Phỉ mới hơi có chút tự đắc cười nói:
- Lục đảo chủ đến Thiên Ngục thành chắc là có chuyện? Ta liền không phụng bồi, Phương Phỉ còn phải đi theo Sương tiểu thư làm chút chuyện.
Lục Ly vốn định trực tiếp tới Thiên Ngục thương hội, nghe được câu này không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn mấy lần mới chợt tỉnh ngộ ra. Hứa Phương Phỉ cũng chưa đến hai mươi tuổi, xem ra lần này là muốn hộ tống Bạch Hạ Sương cùng lúc vào mộ Long Đế.
Hắn cười cười không nói gì, trước đi Huyền Khí Các lấy binh khí. Binh khí đã rèn đúc xong, hoàn toàn chiếu theo yêu cầu Lục Ly, thời gian cấp bách, Lục Ly tùy ý dùng thử một lát, rất là hài lòng.
Đi ra Huyền Khí Các, Lục Ly tới Thiên Ngục thương hội tìm Bạch quản sự, Bạch quản sự đích thân dẫn hắn đến Bạch Đế Sơn.
Trên bãi đất trống dưới Bạch Đế Sơn, Hứa Phương Phỉ và một đám công tử tiểu thư trẻ tuổi chính đang trầm mặc đứng thẳng, chờ đợi Bạch Hạ Sương dẫn đội đi ra. Nhìn thấy Lục Ly và Bạch quản sự cưỡi chiến xa mà đến, ai nấy đều hơi có chút kinh ngạc.
Đợi thấy Lục Ly đi theo Bạch quản sự ngồi truyền tống trận đi lên Bạch Đế Sơn, biểu tình kinh ngạc trên mặt Hứa Phương Phỉ biến thành chấn kinh.
Bạch Đế Sơn không phải người nào cũng có thể đi lên, tỉ như lần này các nàng đi theo Sương tiểu thư, lại chỉ có thể chờ ở phía dưới.
Lục Ly được Bạch quản sự mang đến lầu các lộ thiên ngày đó gặp mặt Yên phu nhân, Lục Ly còn chưa tới gần, con mắt đã trợn tròn.
Yên phu nhân biếng nhác ngồi đó, vẫn cứ xinh đẹp như hoa. Bên người còn có hai nữ tử, bề ngoài thoạt nhìn giống nhau như đúc, còn mặc cùng một kiểu váy dài.
Dung mạo hai nữ tử này đều không kém gì Yên phu nhân, khí chất lại khác biệt rất lớn, một người lạnh lùng như sương, một người dịu dàng như ngọc. Hai mỹ nữ sinh đôi, cộng với Yên phu nhân, khiến giờ khắc này nhịp thở Lục Ly tựa hồ đều ngừng lại.
Bạch Hạ Sương, Bạch Thu Tuyết!
Đây là hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, song bào thai, đều là huyết mạch thất phẩm, là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu thích nhất.
Lục Ly thoáng nhìn liền đoán được thân phận cô gái còn lại, sở dĩ dễ dàng nhận ra như vậy là bởi khí chất tiểu mỹ nữ còn lại này rất khác biệt. Phi thường dịu dàng thanh tú, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, khiến người cảm thấy như một đóa hoa bách hợp an tĩnh nở rộ.
Trái lại Bạch Hạ Sương lạnh lùng hơn nhiều, ánh mắt nhìn hắn tựa như sông băng vạn năm. Cùng với Bạch Thu Tuyết kết hợp thành một động một tĩnh như hai thái cực, khăng khăng bộ dạng hai người lại giống nhau như đúc
Mỹ nữ đạt tới cấp bậc nhất định liền rất là khó gặp, tỉ dụ loại như Liễu Di thì rất phổ biến, Hứa Phương Phỉ so với Liễu Di thì mạnh hơn một bậc, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết so với Hứa Phương Phỉ thì lại càng mạnh hơn một bậc.
Dung mạo khí chất hai nha đầu này hẳn đều thuộc hàng đỉnh cấp ở Bắc Mạc, so với tiểu thư tay cầm tiêu ngọc, trên cổ có ấn ký đóa hoa nhỏ mà Lục Ly gặp được trên Hàn Vân Sơn thì đều cùng một cấp bậc.
Mỹ nhân khó cầu, bỗng chốc một hơi xuất hiện ba mỹ nữ cấp bậc họa thủy ngay trước mắt, Lục Ly lại chính đang độ tuổi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi có chút khó mà tự kiềm chế.
Bạch Hạ Sương ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn hắn một cái sau đó liền quay đầu đi. Yên phu nhân khẽ cười thưởng thức rượu ngon, ngược lại Bạch Thu Tuyết hiếu kì đánh giá hắn, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến Lục Ly cảm giác rất là dễ chịu.
Vẻn vẹn ba giây đồng hồ, ánh mắt Lục Ly liền khôi phục bình tĩnh, mỹ nữ cố nhiên người người đều muốn theo đuổi, nhưng không có thực lực, đi nghĩ nhiều chỉ là người si nói mộng.
Huống hồ lấy cảm quan của Bạch Hạ Sương đối với hắn, dù lúc này hắn là Hồn Đàm Cảnh hậu kỳ, phỏng chừng Bạch Hạ Sương cũng sẽ không liếc hắn lấy thêm một lần.
Vô dục tắc cương, tâm tính Lục Ly còn tính tạm ổn, hắn cười nhạt một tiếng, chắp tay nói:
- Bái kiến Yên phu nhân, bái kiến Thu Tuyết tiểu thư.
Bạch Hạ Sương đợi khoảnh khắc, Lục Ly lại không lên tiếng nói gặp qua Sương tiểu thư, nàng nổi giận đùng đùng nhìn lướt qua, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười bỡn cợt, nhẹ giọng nói:
- Sương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương trùng trùng hừ một tiếng, ý cười trên mặt Yên phu nhân càng đậm, Bạch Thu Tuyết cũng khẽ cười, nhưng không nói lời nào.
- Được rồi.
Yên phu nhân rốt cục mở miệng nói chuyện:
- Sương nhi, ngươi đã đáp ứng ta, xem như nể mặt cô cô, đừng so đo với Lục Ly nữa.
Bạch Hạ Sương nghiêng đầu đi, không thốt một tiếng, Yên phu nhân nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu, sao lòng dạ không lớn chút? Nói tiếng xin lỗi với Sương nhi, ân oán trước kia cứ vậy bỏ qua, cũng sắp lên đường đến nơi rồi.
Trong mắt Yên phu nhân hiện ra một tia khẩn cầu, Lục Ly lòng dạ mềm nhũn, chắp tay nói:
- Sương tiểu thư, ngươi chính là minh châu Thiên Đảo Hồ, phải có chút khí độ chứ. Bằng không để vô số người theo đuổi ngươi nhìn thấy thì còn thể thống gì? Được rồi.... Lục mỗ xin lỗi ngươi.
- ...
Yên phu nhân trừng mắt, Bạch Thu Tuyết khẽ cười ra tiếng, nào có ai nói xin lỗi thế bao giờ? Bạch Hạ Sương lần nữa hung hăng trừng Lục Ly một cái, Yên phu nhân khoát tay nói:
- Được rồi, xuất phát đi, Thu Tuyết, trên đường coi chừng Sương nhi chút, đừng để nàng làm loạn.
Bạch Hạ Sương tức giận đứng dậy đi tới, Bạch Thu Tuyết cũng đứng dậy khẽ cười nói:
- Lục đảo chủ, Sương nhi chỉ là tính tình chấp ảo, có chút bướng bỉnh, tâm địa lại rất tốt, mong ngươi thứ lỗi cho, chúng ta xuất phát thôi.
Người ta đã nể mặt, thường thường Lục Ly cũng sẽ cấp ba phần mặt mũi, hắn chắp tay nói:
- Thu Tuyết tiểu thư khách khí, việc này Lục Ly cũng có sai.
Bạch Thu Tuyết không cần phải nhiều lời, cười lên đi tới, Lục Ly và Bạch quản sự theo ở phía sau. Nhìn theo bóng lưng mà đường cong hoàn mỹ của mỹ nữ tuyệt thế trước mặt, Lục Ly không khỏi tán thán, Bạch Thu Tuyết này khí chất cao nhã phi thường, đi đường đều khiến người nhìn mà mê say.