Bất Diệt Long Đế

Chương 26: Nữ nhân điên

Chương 26: Nữ nhân điên
Thanh niên dừng lại, không dám tiến thêm một bước. Địch Hãn là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh sơ kỳ, tiến lên chỉ có chịu chết.
- Tốn ba năm thời gian, m Dương Thảo!
Lục Ly nghĩ tới một ít chuyện, ba năm trước Lục Linh từng làm một vài đồ chơi nhỏ. Không có việc gì gọt gỗ cả tháng, hỏi nàng thì nàng nói gọt chơi. Một năm trước còn bảo hắn đi ngắt dược thảo, nguyên lai đó là kịch độc m Dương Thảo.
- Mặc dù tỷ tỷ không thể tu luyện huyền lực, nhưng năng lực tự vệ vẫn phải có, ai dám tìm ta phiền phức, ta để bọn hắn hối hận làm người.
Lục Ly lại nghĩ tới, thời điểm hắn kích thương đám người Địch Hổ trở về tìm Lục Linh, nàng từng nói như vậy. Hiện tại xem ra nàng thật là có sức tự vệ, ngay cả Thần Hải cảnh tới gần nàng cũng phải chết...
Bất quá giờ khắc này Lục Ly cảm giác Lục Linh rất lạ lẫm, không giống tỷ tỷ hiền lành văn nhược lúc trước. Xem như là hắn cũng không dám giết người, càng không thể ở sau khi giết người bảo trì bình tĩnh như vậy!
- Hãn nhi!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng gào lên đau xót, một lão giả mang theo mấy người nhanh chân đi tới. Mấy người kia đều là tộc lão lưu lại bộ lạc, tuổi quá lớn rồi, chiến lực không bằng người trẻ, mới không có đi theo Địch Bá tới Hàn Băng Thâm Uyên đóng giữ.
Địch Hãn chết thảm, đám người này tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, Địch Hãn là cháu ruột của một người trong đó.
Mấy lão giả kia nhanh chân chạy đến, trong đó một lão giả tóc bạc cụt tay, tức sùi bọt mép, tay chỉ Lục Linh nói:
- Thật là một nữ oa độc ác, cùng là tộc nhân của bộ lạc, lại hạ thủ như thế, táng tận thiên lương như thế, thiên lý bất dung, thiên lý bất dung.
- Không sai! Con hoang chính là con hoang, bộ lạc nuôi dưỡng tỷ đệ các nàng vài chục năm. Lại là hai con Bạch Nhãn Lang, sớm biết như vậy, khi còn bé nên ném cho dã thú ăn.
- Giết tỷ đệ các nàng, báo thù cho Địch Hãn!
Đám lão giả không ngừng nhục mạ, nơi xa còn có các lão bà tử muốn xông lại, nhưng bị mấy lão giả khác ngăn cản. Bên này lúc nào cũng có thể bộc phát đại chiến, mấy lão bà tử tới sẽ càng thêm hỗn loạn.
Sắc mặt Lục Ly nặng nề liếc nhìn phía trước, mặc dù cảnh giới của đám lão giả kia không cao, tầm Huyền Vũ cảnh trung kỳ hậu kỳ, nhưng đều từ trong đống người chết bò ra. Còn có ba người ở trong tộc uy vọng rất cao, Lục Ly có chút không dám động thủ với bọn hắn.
- Lục Ly!
Lục Linh không nhìn đám lão giả chửi rủa kia, mà nhìn về phía Lục Ly nói:
- Hôm nay là lúc đệ bước vào đại môn của võ đạo, tỷ tỷ dạy cho đệ một khóa... đối đãi địch nhân, đệ nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình.
- Đệ nhìn đám người kia!
Lục Linh dùng tên nỏ chỉ về đám người phía trước, nói:
- Đệ xem lúc nào bọn hắn coi chúng ta là tộc nhân? Thậm chí... khi nào bọn hắn coi chúng ta là người? Nếu không có Lục thúc công, giờ phút này tỷ đệ chúng ta còn có thể sống sao?
- Đối đãi huynh đệ, đệ có thể không tiếc mạng sống. Đối đãi thân nhân người yêu, đệ có thể bỏ qua hết thảy. Nhưng đối xử với địch nhân, đệ nhất định phải lãnh huyết vô tình, một khi ra tay nhất định phải chém tận giết tuyệt.
- Võ đạo chi lộ, vốn là con đường sát lục, nếu đệ muốn trở thành cường giả, trở thành thành chủ, Vực Chủ, thậm chí Nhân Hoàng. Thì phải giẫm lên thi thể của vô số người thượng vị, nhất tướng công thành vạn cốt khô, từ trước tới nay luôn là như thế, đệ hiểu chưa?
- Nam nhi cần giết người, giết không lưu tình. Bá nghiệp thiên thu bất hủ, đều ở trong giết người mà thành!
Sau khi Lục Linh nói xong, dùng tên nỏ chỉ Địch Hỏa Địch Thiên và mấy lão giả kia nói:
- Mà những người trước mắt, đều là địch nhân của đệ, đều nên giết!
- Nam nhi cần giết người!
Đôi mắt của Lục Ly hơi đỏ, hắn giơ chiến đao trong tay lên. Bất quá nội tâm vẫn chưa kiên định, dù sao đây chính là giết người, người sống sờ sờ, không phải dã thú hay Huyền thú gì.
- Nữ nhân điên...
Địch Hỏa không dám nhìn con mắt của Lục Linh, quay đầu mắng một tiếng, cũng không dám lập tức động thủ.
- Ha ha, nữ nhân điên?
Khóe miệng của Lục Linh lộ ra nụ cười thê mỹ, quay đầu nhìn Lục Ly nói:
- Đệ đệ, đệ biết vì sao bọn hắn luôn mắng ta là nữ nhân điên không? Đệ biết chân của ta là vì sao què không? Đệ biết vì sao ta hao phí ba năm làm ra Tác Mệnh Nỏ không? Tất cả đều là nhờ Địch Hỏa và Địch Thiên, ta điên, là vì bọn hắn bức ta điên!
- A?
Lục Ly ngạc nhiên, chân Lục Linh gãy là chuyện năm năm trước, khi đó hắn chỉ mười tuổi. Lục Linh một người lên núi hái thuốc đi liền năm sáu ngày, khi ấy hắn cực kỳ lo lắng, tìm khắp núi đồi, mấy ngày sau Lục Linh mới kéo chân gãy một người bò trở về.
Bất quá Lục Linh không nói gì, chỉ nói hái thuốc té gãy chân, lại không nghĩ rằng có quan hệ tới Địch Hỏa Địch Thiên?
- Ha ha!
Lục Linh nhìn Địch Hỏa Địch Thiên cúi đầu không dám nhìn nàng, nhẽ nhàng nói:
- Năm năm trước, ta lên núi hái thuốc, hai súc sinh này lại muốn cưỡng gian ta. Nếu không phải ta nhảy xuống núi, trinh tiết của ta đã bị bọn hắn hủy. Lục Ly... Đệ biết hai gia hỏa kia biến thái cỡ nào không, ta nhảy xuống núi, gãy chân, bọn hắn vẫn không buông tha ta. Nếu không phải ta dùng chủy thủ cắt năm miếng thịt ở bắp chân, ăn sống từng miếng, dọa lùi bọn hắn, sợ là ta đã không về được...
- Ọe...
Đột nhiên Địch Hỏa khom người nôn mửa, rất nhiều thanh niên sắc mặt đại biến, có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Ăn thịt của mình, nữ nhân này quả nhiên là người điên!
Gương mặt của Địch Thiên cũng buồn nôn, hắn và Địch Hỏa mãi mãi sẽ không quên sự tình năm năm trước. Lục Linh mỉm cười cắt thịt, nuốt vào từng miếng từng miếng, bờ môi nhỏ máu, nụ cười say lòng người...
Hình ảnh kia khiến Địch Thiên gặp ác mộng năm năm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất