Bất Diệt Long Đế

Chương 261: Tiếng quỷ kêu

Chương 261: Tiếng quỷ kêu
Xuy xuy!
Đột nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Lục Ly lập tức ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một đạo chỉ phong nhỏ mịn bay vụt mà tới.
- Huyền lực ngoại phóng?!
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc trở nên băng lãnh, Vũ Linh Hư vẫn ra tay, hơn nữa còn là đánh lén một cách vô sỉ.
Tốc độ Huyền lực phóng ra quá nhanh, Lục Ly không kịp nghĩ ngợi, giới chỉ trong tay sáng lên, Kình Thiên Kích xuất hiện trong tay, đồng thời cả người lăn một vòng ra sau.
Oanh!
Chỉ phong bắn trúng Kình Thiên Kích, một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, Lục Ly bị đánh bay đi. Toàn thân lăn lộn trên bậc đá, thoáng chốc đã bị nện xuống mười chục bậc.
- Mẹ nó chứ!
Lục Ly lăn lông lốc xuống gần trăm bậc đá mới đứng vững thân thể, hắn lấm lem bụi đất đứng dậy, trong mắt chất đầy phẫn nộ. Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lúc này sợ rằng đã chết rồi.
Lục Ly âm thầm phát thệ:
- Vũ Linh Hư, đừng cho ta cơ hội, bằng không ta tất giết ngươi!
Sa sa sa
Đúng lúc này, đằng sau lại có mấy người cùng lúc xông lên, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lục Ly, ai nấy đều khẽ cười một tiếng. Lục Ly đứng lên nhìn mấy lần, trong lòng càng thêm bạo nộ, đám người Dạ Vũ Hàm cũng đều lên, quả nhiên chỉ còn hắn rơi ở sau cùng.
Bước chân đám người Dạ Vũ Hàm không chút ngừng nghỉ, cấp tốc leo nhanh lên đỉnh, Lục Ly vuốt vuốt cánh tay đau nhức, cũng cắn răng bò lên theo.
Tám ngàn, chín ngàn bậc đá!
Lục Ly đã sắp bò không nổi, hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhìn lên thấy đỉnh núi đã ở ngay trước mắt, thế là ngoan tâm thả ra huyết mạch thần kỹ.
Lúc xông lên đỉnh núi cùng lắm chỉ mất một nén hương, huyết mạch thần kỹ có thể duy trì nửa canh giờ, đủ cho hắn nhẹ nhàng đăng đỉnh, sau đó sẽ tìm cơ hội rời khỏi chỗ này.
́n ký Ngân Long sau lưng sáng lên lấp lánh, cơ thịt toàn thân Lục Ly gồ lên, trong mắt chớp hiện ngân quang. Lúc này hắn đang đeo mặt nạ Quỷ Sát, chỉ lộ ra đôi con ngươi sáng bạc, nhìn quỷ mị phi thường, tựa như một con Huyền thú hình người.
- Đi!
Lục Ly lập tức cảm thấy trọng lực ép lên vai giảm mạnh, hắn không đứng thẳng đi đường mà dùng cả tay chân cấp tốc leo lên, thoáng chốc đã xông qua hai ba trăm bậc đá.
Năm trăm, tám trăm, chín trăm!
Trọng lực trên vai đã cường đại đến mức khiến Lục Ly đến cả hít thở đều khó khăn, lực lượng ít nhất cũng phải nặng mười mấy vạn cân. Nhìn lên chỉ còn chừng gần trăm bậc đá, Lục Ly gầm lên một tiếng như dã thú, lao vút mà lên.
Cuối cùng.
Lục Ly đã đứng trên đỉnh núi, trọng lực bỗng chốc tan biến, hắn đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc hổn hển. Nghỉ ngơi một lát hắn mới quét mắt nhìn về phía trước, tìm kiếm thân ảnh đám người Bạch Thu Tuyết.
- Hả… ?
Đỉnh núi rất rộng, hắn lại không thấy được bất cứ người nào, bởi vì trên đỉnh núi có sương trắng nồng đậm. Hắn chỉ có thể thấy được bốn chiếc xích sắt cực lớn đâm xuyên mà ra từ trong sương mù, trên xích sắt có huỳnh quang nhàn nhạt lưu chuyển. Đứng từ đây nhìn lên, chiếc quan tài hoàng kim giữa không trung càng thêm phần uy vũ khí phái, trên cự quan có hào quang màu bạc vờn quanh, như có thủy ngân đang chảy xuôi, nhìn càng thêm phần quỷ dị mê ly.
- Có một thanh đao!
Tròng mắt Lục Ly đột nhiên lóe lên quang mang, hắn nhìn thấy trên Hoàng Kim Cổ Quan cắm một thanh chiến đao, một nửa thân đao đã cắm tiến vào trong quan tài. Thanh chiến đao kia toàn thân kim màu vàng, tản ra khí tức mơ hồ, mặt trên có phù văn lấp lánh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
- Chẳng lẽ là thần binh tuyệt thế Long Đế sử dụng khi còn sống? Bằng không làm sao có thể cắm ở trên quan tài cổ?
Tâm tạng Lục Ly đập vang thình thịch, thần binh tuyệt thế cường giả Nhân Hoàng sử dụng? Đó sẽ là cấp bậc gì? Thiên giai cửu phẩm hay thậm chí trên cả Thiên giai?
- Người đâu? Nhiều người như vậy sao lại không thấy có bất cứ động tĩnh gì?
Lục Ly thu hồi ánh mắt, nhìn lại khắp bốn phía, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng. Tám người đi lên, giờ lại không thấy một ai. Đỉnh núi chỉ lớn chừng đó, đám người kia không khả năng chẳng có một điểm động tĩnh nào được?
- Tiểu Bạch!
Lục Ly nhẹ giọng kêu lên một tiếng, tròng mắt liếc nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi lo lắng, Tiểu Bạch đừng xảy ra chuyện gì.
Hưu!
Trong sương mù một bóng trắng lấp lánh đi ra, bắn thẳng về phía Lục Ly, tử tế nhìn kỹ, không phải Tiểu Bạch thì còn là ai? Lục Ly lập tức đại hỉ, đứng lên ôm chặt lấy Tiểu Bạch.
Hí hí!
Trong miệng Tiểu Bạch ngậm một tấm da cừu màu vàng, nó nhả quyển da cừu vào trong tay Lục Ly, thân thiết kêu lên. Lục Ly càng thêm cuồng hỉ, cười ha hả nói:
- Tiểu Bạch, làm tốt lắm!
Bảo vật trên đỉnh núi khẳng định không phải thứ tầm thường, quyển da cừu này nói không chừng là một loại huyền kỹ cao thâm.
Lục Ly không lập tức kiểm tra mà trước thu vào trong Không Gian Chỉ, nhìn mấy lần xác định Tiểu Bạch không bị thương, hắn mới nghi hoặc thấp giọng hỏi:
- Tiểu Bạch, mấy người Bạch Thu Tuyết đâu rồi? Sao không thấy bọn họ?
Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại trong sương mù, Lục Ly nhíu mày. Ý Tiểu Bạch là đám người kia đang ở trong sương mù, như vậy vì sao bọn họ không phát ra nửa điểm tiếng động?
- Tiểu Bạch, dẫn đường!
Lục Ly nghĩ đến Tiểu Bạch có thể tự do ra vào trong sương mù, hắn chắc cũng sẽ không sao, lập tức quát lên một tiếng, Tiểu Bạch nhảy xuống từ ngực Lục Ly, phóng thẳng vào trong sương mù.
Lục Ly không dám đi quá nhanh, Kình Thiên Kích hiện ra trong tay, từng bước từng bước một tiến vào sương mù. Sương mù quá đậm, tầm nhìn chỉ còn lại chưa đến hai ba bước, Lục Ly để Tiểu Bạch đừng đi quá nhanh, dò dẫm từng bước tiến về phía trước.
Hu hu hu…
Đi được chừng hơn hai mươi thước, bên tai Lục Ly đột ngột vang lên từng tiếng quái khiếu trầm thấp. Thanh âm kia tựa như tiếng quỷ, khẽ văng vẳng bên tai, hệt như tiếng gió truyền ra từ trong địa ngục.
Lục Ly dừng bước lại, thoáng ngập ngừng không dám đi tiếp về phía trước, bản năng mách bảo hắn có nguy hiểm, sâu trong linh hồn cũng xuất hiện báo động trí mạng.
- Tiểu Bạch trở về!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất