Chương 264: Yêu Ma
Người này vừa mới có dấu hiệu thức tỉnh, lại bị nện một cái, lập tức hôn mê ngất đi.
Vũ Linh Hư tiếp tục từng bước tiến đến chỗ Lục Ly Bạch Thu Tuyết, cả người hắn đều bị bao bọc trong hỏa diễm, dây leo không cách nào tới gần, hỏa diễm này của hắn rất tà môn, không hề tạo thành một chút tổn thương nào đối với hắn.
Hắn nhìn sang bên này, lạnh giọng nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi muốn tự mình ngất đi hay là để ta giúp ngươi? Ngươi không bất tỉnh, ta làm sao có thể an tâm đi lên đoạt bảo?
Bạch Thu Tuyết liếc nhìn Lục Ly, xác định hắn không nguy hiểm tính mạng mới đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Muốn đánh ngất ta, phải xem ngươi có năng lực đó không đã?
- Thế thì đơn giản thôi...
Giới chỉ trong tay Vũ Linh Hư sáng lên, một thanh côn sắt cực lớn xuất hiện, trên cổ cũng bắn ra từng đoàn hỏa diễm, ngưng tụ thành ba con hỏa xà bay vụt mà tới. Bạch Thu Tuyết vừa thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến, bởi vì hỏa xà không phải công kích nàng, mà là công kích Lục Ly.
Ý Vũ Linh Hư rất rõ ràng, hắn muốn giết chết Lục Ly, Bạch Thu Tuyết không cứu, Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ. Còn nếu nàng cứu, hắn liền có thể nhẹ nhàng tấn công Bạch Thu Tuyết, đánh ngất nàng.
Vừa rồi Lục Ly cứu nàng một lần, Bạch Thu Tuyết làm sao có thể trơ mắt nhìn Lục Ly bị thiêu chết? Nàng đành lấy ra một tấm chắn ngăn ở trước người Lục Ly, đồng thời điều khiển Tử Nguyệt tấn công về phía Vũ Linh Hư.
Ầm!
Vũ Linh Hư đánh ra một đoàn hỏa diễm nện bay Tử Nguyệt. Ba con hỏa xà theo đó nện ầm ầm lên tấm chắn Bạch Thu Tuyết đặt trước người, thoáng chốc tấm chắn bị nhiệt độ cao thiêu đốt, dần dần hòa tan thành nước thép.
- A...
Tay Bạch Thu Tuyết bị phỏng, đành phải ném tấm chắn sang một bên, ôm lấy Lục Ly định lui ra sau. Vũ Linh Hư làm sao có thể để Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng thối lui thế được? Cả người hắn vọt tới như dã thú, côn sắt cự đại trùng trùng nện lên đầu Bạch Thu Tuyết.
Hưu!
Dù trong đầu Bạch Thu Tuyết vẫn còn đang nhói đau, tốc độ phản ứng lại cực nhanh, chân sau điểm nhẹ, lách người tránh né sang một bên.
- Lục Ly, chết đi...
Vũ Linh Hư gầm thét một tiếng, côn sắt quét ngang, nện tới đầu Lục Ly lúc này đang được Bạch Thu Tuyết ôm lấy. Trong mắt Bạch Thu Tuyết chớp qua một tia bất lực, cảm giác đâm nhói trong linh hồn ảnh hưởng đến nàng quá lớn, tốc độ phản ứng giảm mạnh, chiến lực cũng suy yếu đi nhiều.
Lúc này nàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là trơ mắt nhìn Lục Ly bị nện chết, hoặc là giúp Lục Ly ngăn trở một kích này.
Nàng lựa chọn cái sau, thân hình khẽ chuyển, dời đầu Lục sang chỗ khác, dùng lưng chính mình đỡ lấy côn sắt kia.
Ầm!
Vũ Linh Hư muốn chính là hiệu quả này, hắn muốn đánh trọng thương Bạch Thu Tuyết, sau đó chạy đi đoạt bảo.
Hắn vung côn sắt chếch lên một chút, trùng trùng nện lên ót Bạch Thu Tuyết, Bạch Thu Tuyết chịu đau kêu lên một tiếng, sau gáy đầm đìa máu me, ôm lấy Lục Ly trực tiếp nện xuống đất, hai mắt tối sầm ngất đi.
- Xong rồi…
Cả người Lục Ly nện thẳng xuống đất, đau đến ứa mồ hơi lạnh. Bạch Thu Tuyết đổ trên người hắn, không nhúc nhích, rõ ràng là đã ngất đi. Trong lòng hắn không khỏi âm thầm kêu khổ, hôm nay sợ rằng phải chết ở chỗ này, Vũ Linh Hư chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
Sa sa sa.
Quả nhiên, Vũ Linh Hư bước nhanh đi tới bên này, Lục Ly cắn răng chuẩn bị liều mạng, nhưng giờ Kình Thiên Kích lại đang không ở bên người, đối phương là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn có được huyết mạch lục phẩm, hắn biết lấy cái gì ra liều?
- Ai nha...
Đúng lúc này, nơi không xa vang lên một tiếng rên khe khẽ, Dạ Vũ Hàm vừa lúc tỉnh dậy. Vũ Linh Hư nhìn sang bên kia, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nhắm đến Lục Ly mà bước nhanh đi tới chỗ Dạ Vũ Hàm, vung lên côn sắt hung hăng nện mạnh xuống ót Dạ Vũ Hàm.
- Vũ...
Dạ Vũ Hàm chỉ kịp hô lên một chữ, lại lần nữa ngất đi. Vũ Linh Hư nhìn về phía Tử Liên Nhi, lo lắng tiểu thư này cũng tỉnh lại, hắn không dám để lỡ thời gian. Tức tốc tung người nhảy lên bắt lấy dây xích sắt leo về phía quan tài.
Hưu!
Chỉ có điều Vũ Linh Hư lại không thấy được, ở một đầu dây xích sắt khác, một con thú nhỏ bay vụt mà xuống, Tiểu Bạch đã ngậm chiếc Không Gian Giới Chỉ trở về.
Hí hí!
Nó chạy vội đến bên người Lục Ly, thấy hơn nửa người Lục Ly bị đốt cháy sém, lập tức lo lắng kêu lên.
Lục Ly chật vật mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bạch ngậm giới chỉ trở về, trong lòng khẽ động. Dù Vũ Linh Hư có đi lên, Không Gian Giới Chỉ lại bị Tiểu Bạch sớm trước một bước lấy đi, trên đó chỉ còn thừa mỗi chiến đao.
Hắn gian nan di động cánh tay thu lại Không Gian Giới Chỉ, lúc này mới ngước mắt nhìn lên Vũ Linh Hư. Chỉ thấy tốc độ Vũ Linh Hư rất nhanh, thoáng chốc đã bò lên quan tài, lúc này chính đang đứng trên quan tài hoàng kim, bước nhanh đi tới chỗ chiến đạo.
- Thần binh Long Đế!
Trên thanh chiến đao kia có thần quang lưu chuyển, toàn thân sáng bóng, phù văn lấp lánh, rõ ràng không phải binh khí bình thường. Lục Ly không phải chưa gặp qua Huyền khí Thiên giai, hắn có thể nhìn ra phẩm cấp thanh thần binh khả năng còn trên cả Thiên giai.
Lại nói, quan tài hoàng kim này có thể chính là long quan an táng Long Đế, thần quan như thế sao có thể nhẹ nhàng chọc thủng, Thần binh kia nói thế nào cũng tuyệt không phải vật phàm.
Lúc này Vũ Linh Hư chính đang kích động không thôi, nhãn lực hắn cao hơn Lục Ly nhiều lắm. Hắn rất rõ ràng giá trị của thanh thần binh này, đây rất có thể là Huyền khí cấp Thánh trong truyền thuyết!
Hắn rảo bước đi nhanh trên quan tài hoàng kim, tròng mắt đỏ ngầu không ngừng lấp lánh tinh mang, tâm tạng đập càng lúc càng dữ dội. Hắn từng bước đi tới, đợi đến sát bên thần binh mới giơ tay chậm rãi bắt lấy chuôi đao, khoảnh khắc ấy Vũ Linh Hư thậm chí ngừng luôn nhịp thở.
Ông!
Nháy mắt khi Vũ Linh vồ tới thần binh, thần binh chợt sáng bừng quang mang, tiếp đó một cỗ khí tức khủng bố vô cùng từ trong thần binh lan tràn mà ra, bao phủ khắp toàn đỉnh núi.
- A...
Dưới luồng khí tức kia, tất cả mọi người đang hôn mê bên dưới đồng loạt mở mắt, ngay cả Bạch Thu Tuyết bị trọng thương ngất đi cũng mở mắt ra.