Chương 279: Không tránh được
Tính tình lão bất tử đó, các đại gia tộc Bắc Mạc đều từng lĩnh giáo qua. Không xuất động thì thôi, một khi xuất động nhất định phải thấy máu, nói không chừng mấy người Vũ gia bọn hắn thật sẽ triệt để bỏ mạng ở Thiên Đảo Hồ.
Vấn đề là...
Lục Linh mang đến cho hắn khuất nhục, cộng thêm cái chết của Vũ Linh, Bạch Lãnh phế đi một tên trưởng lão Vũ gia, tôn nghiêm Vũ gia mất sạch, những chuyện này chẳng lẽ cứ thế quên đi?
- Không thể!
Vũ Phi Giáp cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, Vũ gia chính là danh môn vọng tộc ở Bắc Mạc, nếu lần này chùn bước, uy nghi Vũ gia sẽ mất hết, biến thành trò cười trong mắt tất cả mọi người Bắc Mạc.
Hưu!
Vũ Phi Giáp điều khiển Mệnh Luân, cuốn theo sát cơ vô tận và khí tức cuồng bạo nghiền ép tới. Ba người Đinh Quế cắn răng điều khiển Mệnh Luân đối kháng, ấn ký vết kiếm trên cổ Vũ Phi Giáp sáng lên, chiến đao trong tay đột nhiên bổ xuống, một đạo đao mang màu đỏ lửa kinh thiên lan tràn mà đi, xé rách bầu trời, bắn thẳng về phía Lục Ly.
Oanh!
Hai Mệnh Luân va chạm, nháy mắt Mệnh Luân của Đinh Quế bị đánh bay, sắc mặt Đinh Quế bỗng trở nên trắng bệch, cả người lắc lư lảo đảo giữa trời, thiếu chút rơi rụng xuống. Vũ Phi Giáp lại không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục điều khiển Mệnh Luân đánh tới Mệnh Luân của hai người còn lại.
- Lục Ly, mau tránh ra!
Bạch Thu Tuyết khẽ kêu, nhìn thấy đao mang kinh thiên cuốn theo khí tức khủng bố xé nứt thiên địa kia bắn thẳng đến, sâu trong linh hồn nàng bất giác truyền đến một tia bất lực.
- Tránh không được!
Lục Ly ngược lại muốn tránh, chỉ là bị uy áp Vũ Phi Giáp chấn trụ, toàn thân căn bản không cách nào di động, chỉ biết trơ mắt nhìn đao mang phá không mà đến.
Hống!...
Mặc dù toàn thân không cách nào di động, nhưng Lục Ly vẫn liều mạng rống lên một tiếng, phóng ra Long Ngâm thần kỹ, hắn không phải kiểu người chỉ biết khoanh tay chờ chết.
Tiếng rống kinh thiên động địa vừa vang lên, lập tức khiến cho không gian cuộn trào tầng tầng gợn sóng, dẫn lên nước biển phía dưới lăn lộn, cuồng phong gào thét, Đinh Quế vốn đang lung lay đứng trên Mệnh Luân, lập tức bị tiếng hô chấn cho trực tiếp rơi rụng xuống.
Đăng đăng đăng...
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương Bạch Cô bị chấn cho không ngừng thối lui ra sau, ôm lấy lỗ tai ngồi bệt trên đất, mặt mũi tràn đầy thống khổ gầm nhẹ. Đám người Hứa Phương Phỉ càng không chịu nổi, rất nhiều công tử tiểu thư quay cuồng trên boong thuyền, khóe miệng mũi khóe mắt màng nhĩ ẩn ẩn có máu tươi tràn ra...
Vũ Phi Giáp tựa hồ cũng bị một tia ảnh hưởng, đao mang lan tràn mà đến khẽ rung lên, sau đó ầm vang sụp đổ, tốc độ Mệnh Luân bay đi cũng chậm chút, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.
- Hưu!
Lục Ly đột nhiên cảm giác được uy áp bao phủ trên thân biến mất, đã có thể hoạt động trở lại, hắn lập tức phóng thích huyết mạch thần kỹ Nhiên Huyết. Chiến kích xuất hiện trong tay, hai chân giậm mạnh lên boong thuyền, như lợi kiếm lao vút về phía Vũ Phi Giáp, người còn đang giữa không trung, lại lần nữa phát ra tiếng rống chấn thiên.
- Tiếng gì vậy?
Cường giả các gia tộc trên phi thuyền thiết giáp nơi xa dồn dập chấn kinh, mặc dù đã rời cách bên kia một đoạn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy đinh tai nhức óc, tựa như có một con cự thú đang gầm thét, khiến rất nhiều người khí huyết lăn lộn.
Có mấy người quét thần niệm tới, lại phát hiện một cảnh tượng vô cùng buồn cười, Lục Ly tung người lao đến, vung lên một thanh chiến kích cực lớn, nhắm thẳng đầu Vũ Phi Giáp hung hăng nện xuống!
Thần Hải Cảnh nện Bất Diệt Cảnh?
Cảnh tượng này quá bất cân xứng, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Mệnh Luân Cảnh sợ rằng Lục Ly đều không áp sát được. Thế mà giờ đây bọn họ lại tận mắt nhìn thấy Lục Ly đang chặn đánh Vũ Phi Giáp.
Vũ Phi Giáp bị hai tiếng rống to chấn hai lần, phản ứng lại không bị ảnh hưởng quá nhiều. Sở dĩ hắn để Lục Ly áp sát, là bởi trong lòng cũng đang hắn kinh nghi, hắn muốn biết đây là huyền kỹ gì, sao lại bá đạo đến vậy?
Còn nữa, lúc này đây Vũ Phi Giáp đã vạn phần xác định Vũ Linh Hư là do Lục Ly giết, tiếng rống vừa rồi của Lục Ly quả thật có được thực lực đánh tay đôi với Hồn Đàm Cảnh, chiến tích trong tay càng là chứng cứ.
Nhìn thấy chiến kích phá không mà đến, Vũ Phi Giáp cười lạnh, hắn không có quá nhiều động tác, chỉ duỗi một tay ra, trực tiếp chộp tới chiến kích. Hắn muốn cho Lục Ly thấy được sự cường đại của Bất Diệt Cảnh, để đối phương cảm thụ một phen thế nào là uy năng cường giả!
Ầm!
Chiến kích cuốn theo thế như phong lôi, ầm ầm nện lên nắm tay Liễu Vũ Phi Giáp, trong tay Vũ Phi Giáp lấp lánh quang mang, Huyền lực ngưng tụ thành hình chưởng bộ (bao tay).
Oanh!
Một tiếng trầm muộn vang lên, cánh tay Vũ Phi Giáp khẽ rung động, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc, không ngờ lực lượng Lục Ly lại lớn đến thế.
- Ách?
Nét mặt Lục Ly cũng đầy vẻ chấn kinh, một bổ toàn lực này của hắn không ngờ lại bị Vũ Phi Giáp dùng tay không nhẹ nhàng tiếp được. Hơn nữa tay của Vũ Phi Giáp còn không hề hấn gì, hắn muốn rút về chiến kích lại không cách nào di động được.
- Hừ!
Cánh tay Vũ Phi Giáp dùng sức khẽ vung, cả người Lục Ly bị hất bay, chiến kích cũng bị quật văng. Mệnh Luân dưới chân Vũ Phi Giáp lóe lên, trước khi Lục Ly kịp có phản ứng, tay hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ Lục Ly, nhấc lên lơ lửng giữa trời
Cảm giác như bị một chiếc kìm siết chặt cổ họng, Lục Ly đến cả hô hấp đều không làm được, hắn nổi giận trừng mắt nhìn Vũ Phi Giáp, chân sau lấp lánh Huyền lực, hung hăng đá tới phần bụng đối phương.
Ầm!
Trên người Vũ Phi Giáp tuôn động Huyền lực, ngưng tụ ra một tấm chắn, một cước của Lục Ly tựa hồ đá lên ván sắt. Chân và cánh tay hắn lần nữa đánh ra như thiểm điện, phân biệt nhắm đến đầu và bên hông Vũ Phi Giáp.
Keng keng
Vũ Phi Giáp lại dùng Huyền lực ngưng tụ ra từng tấm chắn, nhẹ nhàng chặn đứng công kích từ Lục Ly. Hắn cười lên giễu cợt, nói:
- Tiểu tạp chủng, ngươi cứ giở hết thủ đoạn ra đi, để xem có thể thương được cọng lông nào của ta không?
Hưu!
Tay kia của Vũ Phi Giáp nhấc lên chiến đao, nhắm chuẩn ngực Lục Ly đâm tới, từng tiếng xương gãy vang lên, toàn bộ xương sườn trước ngực Lục Ly đều đứt gãy.