Bất Diệt Long Đế

Chương 286: Khôi phục tốt

Chương 286: Khôi phục tốt
Tắm xong, thần thanh khí sảng, qua mấy ngày khôi phục, thương thế Lục Ly đã đỡ hơn một chút, hắn dự đoán qua ba năm ngày nữa hẳn là có thể trở về Huyết Sát Đảo.
Bởi vì chưa từng nghĩ tới gia nhập Bạch gia, thế nên Lục Ly ở lại đây luôn cảm thấy có chút lúng túng khó chịu. Chỉ muốn sớm ngày trở lại Huyết Sát Đảo, để Thiên Đà Tử giám định quyển da cừu và sổ tay, còn có bí mật tìm tư liệu để nhận biết những linh tài và linh thảo hình rồng vàng óng được cất trong Không Gian Giới Chỉ.
Dạo qua một vòng thành bảo, sau đó Lục Ly trở về phòng, Tiểu Bạch đã tỉnh lại, Lục Ly đưa cho nó một ít Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng gặm lấy.
- Lục đại nhân!
Thị nữ đột nhiên tiến vào bẩm báo nói:
- Thu Tuyết tiểu thư tới gặp, ngươi muốn tiếp trong phòng hay tiếp ở bên ngoài?
- Ra bên ngoài đi.
Lục Ly đã miễn cưỡng có thể đi đường, tự nhiên không muốn gặp khách trong phòng riêng, thế là hắn chậm rãi đi ra, được thị nữ dẫn xuống đại sảnh.
Bạch Thu Tuyết đã ngồi sẵn trong sảnh, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, vành tai treo hai viên hạt châu nhỏ màu đỏ, trên cổ còn đeo một chuỗi đá quý màu tím, Lục Ly tiến vào ngắm một cái, ánh mắt không khỏi sáng rực.
Bạch Thu Tuyết phát hiện Lục Ly đi đến, thấy Lục Ly đứng ở cửa bất động, mở to mắt nhìn mình chằm chằm, trên nét mặt xinh đẹp của nàng bất giác hiện lên ý cười.
Thị nữ không dám nhắc nhở Lục Ly, hai giây sau, ánh mắt Lục Ly mới khôi phục trấn tĩnh, hắn có chút lúng túng nhẹ giọng đằng hắng một tiếng, nói:
- Xin lỗi, Thu Tuyết tiểu thư, tối nay ngươi quá đẹp, Lục mỗ thất lễ.
Lời khen như thế, Bạch Thu Tuyết thường xuyên nghe được, nhưng lần này trong lòng nàng lại có cảm giác khác lạ. Bình thường nàng có thể ứng đối tự nhiên với tình cảnh như vậy, nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt khẽ gật đầu.
Lục Ly được thị nữ dìu đến ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch Thu Tuyết. Thị nữ rót nước trà cho hai người, sau đó mới lui xuống.
Lục Ly chẳng hề có vẻ gì là dè dặt, thản nhiên uống một ngụm trà nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, hôm nay ngươi thật sự rất xinh đẹp, lời này của ta là phát ra từ tận đáy lòng. Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thấy Lục Ly cười nói tự nhiên, ánh mắt trong veo như nước, không có nửa điểm không tự tại hay câu nệ gì, Bạch Thu Tuyết không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lục Ly không có nửa điểm ý nghĩ gì đối với mình? Chỉ là đơn thuần tán thưởng? Bằng không sao hắn không như các công tử khác? Phải biết trước kia không ít công tử ngồi cạnh nàng cả người đều căng cứng, không dám hít thở sâu, sợ sẽ nói sai lời gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thu Tuyết hơi có chút thất lạc, lần đầu tiên sản sinh hoài nghi đối với mị lực của bản thân.
Vô dục tắc cương!
Quả thật, Bạch Thu Tuyết là một nữ tử vô cùng ưu tú, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nhưng Lục Ly rõ ràng bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, thật cũng không có tâm tư đi theo đuổi Bạch Thu Tuyết.
Đầu tiên, hắn sẽ không gia nhập Bạch gia, thứ hai hắn không thể bại lộ thân phận con em Lục gia, thứ ba Yên phu nhân nói Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương phải gả cho Nhân Hoàng, hắn còn chưa có dã tâm lớn đến vậy.
Hắn có quá nhiều chuyện phải làm, trước khi cứu được cha mẹ, tìm về Lục Linh, hắn sẽ không để chuyện tình cảm trói buộc mình. Bởi thế hắn đóng băng cảm xúc trong tim, đối với Bạch Thu Tuyết chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi.
Không có ý nghĩ gì đặc biệt, tự nhiên ánh mắt hắn nhìn Bạch Thu Tuyết cũng trong veo lạ thường. Trong lòng hắn không có tham luyến, không có xung động và lòng tham chiếm hữu, chỉ coi nàng như nữ tử mỹ lệ bình thường mà hắn quen biết trước đây.
- Cũng không có gì, chỉ là ghé thăm xem thương thế ngươi thế nào rồi thôi.
Bạch Thu Tuyết hồi thần rất nhanh, cười ngọt ngào nói:
- Thấy ngươi có thể đi bộ, chắc là khôi phục rất tốt, ta an tâm.
- Đúng rồi!
Bạch Thu Tuyết không đợi Lục Ly đáp lời, đột nhiên đứng dậy cúi người thi lễ nói:
- Lần này ta tới đặc ý cảm tạ ngươi, đa tạ ngươi đã hai lần cứu ta trong mộ Long Đế, đại ân đó Thu Tuyết ghi khắc trong tim.
Lục Ly đang có thương, không tiện đi lên nâng dậy Bạch Thu Tuyết, bèn mỉm cười nói:
- Thu Tuyết tiểu thư khách khí, chút chuyện nhỏ đó không đáng nhắc đến. Đương nhiên có thể được Thu Tuyết tiểu thư ghi nhớ, vậy cũng là phúc khí của Lục mỗ, công tử trên khắp Thiên Đảo Hồ chắc phải đố kỵ chết ta, ha ha ha.
Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng thản nhiên của Lục Ly, Bạch Thu Tuyết nhịn không được nói:
- Lục Ly, ngươi thật sự rất đặc biệt, công tử trên khắp Thiên Đảo Hồ đều không bằng được ngươi.
- Cảm ơn!
Lục Ly vẫn rất hờ hững, không có vẻ gì là thụ sủng mà kiêu, hắn cười nói:
- Có thể được Thu Tuyết tiểu thư tán dương tán dương, không khác gì uống cạn một chén rượu lớn.
Thần sắc Lục Ly lạnh nhạt như thế, trong lòng Bạch Thu Tuyết càng thêm cảm thấy khó chịu.
Thường thường đều là khí trường nàng đè ép nguyên một đám công tử, bản thân nàng cũng cười nói tự nhiên, mà giờ lại cảm giác bị Lục Ly đè ép, nàng thoáng có chút câu cẩn.
- Chẳng lẽ hắn thật không có ý nghĩa gì với ta?
Trong lòng Bạch Thu Tuyết âm thầm cả kinh, tâm tư của nữ nhân thường thường rất mâu thuẫn. Mặc dù nàng biết mình và Lục Ly căn bản không có khả năng, lại hi vọng mị lực bản thân có thể chinh phục Lục Ly.
Trước kia tất cả công tử trẻ tuổi đều si mê lưu luyến nàng, giờ phát hiện ra một ngoại lệ, nàng lại cảm thấy không thoải mái
Thất thần một lát, Bạch Thu Tuyết nghiêm mặt hỏi:
- Lục Ly, ta có thể hỏi cái vấn đề không?
Lục Ly gật đầu nói:
- Thu Tuyết tiểu thư cứ hỏi, có thể nói ta đều sẽ nói, không thể nói chí ít sẽ không lừa ngươi.
Lục Ly tựa hồ đoán được Bạch Thu Tuyết muốn hỏi điều gì, sớm có dự phòng trước. Bạch Thu Tuyết thoáng thất vọng, lại vẫn hỏi nói:
- Ta muốn hỏi tiếng rống của ngươi là huyền kỹ loại linh hồn ư?
- Cái đó hả?
Cái này Lục Ly thật sự không biết, mỗi người chỉ có một loại huyết mạch thần kỹ, hắn lại có được hai loại, chính bản thân hắn đều mơ mơ hồ hồ nữa là.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất