Bất Diệt Long Đế

Chương 290: Di hình hoán ảnh?

Chương 290: Di hình hoán ảnh?
Nàng biết Lục Ly đã cách nàng càng lúc càng xa, cuối cùng sẽ có một ngày Lục Ly bay lượn trên chín tầng trời, nàng lại chỉ có thể đứng ở dưới ngước mắt nhìn lên hắn.
- Thiên Đà Tử, phiên dịch mấy chữ này cho ta.
Trở lại Long Tượng Sơn, Lục Ly cầm quyển sổ tay quăng cho Thiên Đà Tử. Thị nữ sớm đã chuẩn bị sẵn giấy bút, Thiên Đà Tử tiếp lấy sổ tay nhìn kỹ một lượt, ánh mắt lập tức sáng lên.
- Đồ tốt!
Thiên Đà Tử đọc qua một phen, ngẩng đầu lên nói:
- Chủ nhân, đây là huyền kỹ Thiên giai, sao ngươi lấy được?
- Đừng hỏi nhiều, phiên dịch ra rồi chép lại ta xem.
Lục Ly lành lạnh nhìn hắn, Thiên Đà Tử vội vàng cầm lên giấy bút phiên dịch sao chép từng chữ từng chữ.
Lục Ly không đi quản hắn, Thiên Đà Tử tuyệt sẽ không ngỗ nghịch mệnh lệnh, lại cũng không dám có ý hại hắn, chắc chắn không dám phiên dịch sai.
Sau nửa canh giờ, Thiên Đà Tử phiên dịch xong đưa cho Lục Ly, sau đó đầy vẻ mong đợi nhìn Lục Ly hỏi:
- Chủ nhân, ta có thể luyện huyền kỹ này được không?
- Để xem đã.
Lục Ly không ngẩng đầu, chăm chú đọc nội dung được Thiên Đà Tử phiên dịch, đập vào mắt hắn là bốn chữ di hình hoán ảnh.
Đây là một quyển huyền kỹ thân pháp, phẩm cấp là Thiên giai. Lục Ly cúi đầu nhìn trọn vẹn ba nén hương mới ngước mắt lên nói:
- Huyền kỹ này để ta luyện trước, sau này đợi ta được đến huyền kỹ thân pháp càng cao cấp thì sẽ ban cho ngươi.
- Vâng!
Trong mắt Thiên Đà Tử lóe lên một tia thất vọng, nhưng không dám nói gì. Huyền kỹ này rất thâm ảo, nội dung lên tới tận mấy ngàn chữ, mặc dù hắn đã đọc qua một lần, nhưng không thể hoàn toàn nhớ kỹ. Hơn nữa cũng không có công pháp tương đương để so sánh, hắn làm sao dám luyện?
Lại nói Lục Ly là chủ nhân của hắn, chủ nhân đã ra lệnh, hắn dám trộm luyện mà để Lục Ly phát hiện được, sợ rằng tất phải bị giết.
Lục Ly thấy được vẻ thất vọng của Thiên Đà Tử, nhưng hắn không hề có một tia mềm lòng.
Là người thì đều ích kỷ, Thiên Đà Tử chỉ là nô lệ, chứ không phải huynh đệ của hắn. Thanh Loan Tộc giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân, hắn làm nô lệ cho Lục Ly trăm năm, đây là giao dịch công bình tự nguyện, Lục Ly không cảm thấy mình thiếu nợ hắn cái gì.
Công pháp Thiên giai các gia tộc tuyệt đối sẽ không bán, mà đều xem như trấn tộc chi bảo, nếu khắp thế giới đều có, huyền kỹ Thiên gia cũng đã không đáng giá như thế, Lục Ly tự nhiên sẽ không muốn cho người ngoài tu luyện.
- Lại nhìn cái này!
Lục Ly ném tới quyển da cừu cho Thiên Đà Tử, đây là thứ Tiểu Bạch được đến trên đỉnh Long Đế Sơn, trên đó cũng viết chữ triện, chỉ có mười mấy chữ, còn có một ít đường cong và ký hiệu kỳ quái, Lục Ly xem không hiểu.
Thiên Đà Tử tiếp lấy chăm chú đọc, càng đọc hắn càng nhíu mày, hơn nữa còn thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, đợi chừng hai nén hương mới ngẩng đầu nói:
- Thứ này, ta xem không hiểu.
Lục Ly kinh ngạc, hỏi:
- Trên đó chẳng phải có chữ viết ư? Sao lại xem không hiểu?
- Đúng là có chữ viết.
Thiên Đà Tử cười lên đắng chát, nói:
- Nhưng những chữ này không phải nối liền, quyển da cừu hẳn là có bốn tấm, đây chỉ là một tấm trong đó. Chẳng qua từ mười mấy chữ kia mà phán đoán, đây chắc là một tấm địa đồ, hơn nữa còn không phải địa đồ Bắc Mạc.
- Địa đồ?
Lục Ly có chút thất vọng, địa đồ thì làm được cái gì? Hắn còn tưởng đây là huyền kỹ hoặc bí pháp, thế là tiện tay nhận lấy, nhìn lướt qua sau đó ném sang một bên, Thiên Đà Tử lại vội vàng nói:
- Chủ nhân, thứ này ngươi phải giữ cho kỹ, khả năng nó là một tàng bảo đồ, hoặc là một bản đồ bảo địa.
- Tàng bảo đồ? Bản đồ bảo địa?
Thấy Lục Ly bị câu lên hứng thú, Thiên Đà Tử bèn giải thích nói:
- Chữ trong này dù không ăn khớp, nhưng theo ta thấy thì nó viết về một địa điểm, gọi là Cổ Thần cấm địa. Nơi có thể mang theo chữ thần, vậy tuyệt đối không giống bình thường. Hơn nữa trên đó còn viết Trung Châu, Cổ Thần cấm địa hẳn là ở Trung Châu.
- Trung Châu?
Lục Ly cười khổ, hắn có nằm mộng cũng muốn đi Trung Châu, vấn đề là bây giờ ngay cả Thiên Đảo Hồ hắn đều ra không được. Bản đồ này còn không trọn vẹn, trước mắt mà nói, thứ này chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn cả.
- Ai …
Nghĩ đến Trung Châu, Lục Ly thở dài.
Giết Vũ Linh Hư, hắn triệt để đắc tội Vũ gia, Tử gia dung không được hắn. Hắn còn đắc tội Đỗ Tử Lăng, lần này giết người Vũ gia, bằng với gián tiếp đánh mặt ba đại Vương tộc, sợ rằng hắn đã không còn cơ hội gia nhập ba đại Vương tộc nữa rồi.
Không thể thừa tọa truyền tống trận, biết đến năm nào tháng nào hắn mới có thể đến Trung Châu, trở lại Lục gia?
Nghĩ đến phụ mẫu còn ở dưới Bàn Băng Thâm Uyên chịu khổ, Lục Linh cũng không biết thế nào, Lục Ly chau mày, trong mắt toàn là ưu sầu không cách nào tán đi.
Oanh!
Đông bộ Vũ Đế Thành Thiên Vũ Quốc, trong một tòa thành bảo xa hoa chợt truyền ra tiếng nổ vang trầm muộn. Vách tường thành bảo bị oanh ra một cái lỗ thủng to, có bóng người bay ra, thân thể be bét máu thịt, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng liền tắt thở.
Trong thành bảo xa hoa đứng đấy một đám đại nhân vật Vũ gia, ai nấy đều nhìn vào một nam tử trung niên khôi ngô, miệng câm như hến.
Lúc này Vũ Phi Nông cũng đứng ở trong đó, trên mặt chất đầy vẻ sợ hãi. Vừa rồi tộc trưởng Vũ gia Vũ Hóa Thần trong cơn phẫn nộ đã chém giết một tên trinh sát tới báo tin.
Dù chỉ là một tên trinh sát, nhưng nhìn bộ dạng đó của Vũ Hóa Thần, không ai dám hó hé lời nào, lỡ không cẩn thận nói nhầm, phỏng chừng cũng sẽ bị một chiêu đánh chết.
Tuổi tác Vũ Hóa Thần nhìn qua chỉ chừng trung niên, lưng hùm vai gấu, mái tóc đen xõa sau lưng, thân khoác trường bào hoa lệ. Hắn có một đôi tròng mắt rất lớn rất to, lúc này bộ dáng nổi giận càng giống một con vua sư tử đang phát uy.
- Thiên Đảo Hồ đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Vũ Hóa Thần trầm hống, nương theo tiếng rống của hắn còn có một cỗ khí tức hung lệ như cự thú, khiến mười mấy người đứng đấy càng thêm thấp thỏm bất an.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất