Chương 331: Thật bá đạo
Không dám công khai, vậy thì đại biểu Bất Diệt cảnh của Bạch gia sẽ không xuất động, chẳng qua là một ít Hồn Đàm ngoại và Mệnh Luân cảnh, Lục Ly cũng không phải không có lực đánh một trận.
Hồ phỉ tấn công không thể nhanh như vậy, mới đầu hồ phỉ chắc chắn sẽ không quá mạnh, cứ như vậy mấy vòng, phỏng chừng đám người Dạ Tra đã đi ra, Lục Ly có thể kéo được.
Lần này vô luận hắn nhẫn như thế nào, đối phương cũng sẽ không bỏ qua. Hắn càng nhẫn, Hứa Diệu Dương sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, cho dù đưa ra mấy ngàn vạn huyền tinh, kết cục cuối cùng vẫn giống nhau, vậy tại sao còn phải tiện nghi Hứa gia?
- Ha ha!
Nhìn Lục Ly lớn lối như thế, Hứa Diệu Dương cười giận dữ nói:
- Lục Ly, ngươi khư khư cố chấp như vậy, nếu hồ phỉ tấn công Huyết Sát Đảo, chúng ta không cứu viện mà nói... Các ngươi cũng đừng trách chúng ta.
Lục Ly đi tới cửa, hắn quay đầu lại nhìn Hứa Diệu Dương, tranh phong tương đối nói:
- Hứa công tử, ta cũng khuyên ngươi một câu, làm người tốt nhất lưu lại một đường, nếu không ngày sau không dễ gặp lại. Còn nữa... gần đây hồ phỉ quá nhiều, chút thực lực ấy của ngươi không nên ra ngoài nhiều, vạn nhất bị hồ phỉ giết, vậy thì không tốt.
Nói xong Lục Ly ra khỏi thành bảo, nhìn Liễu Di và Thất trưởng lão nói:
- Các ngươi giúp ta tiễn Hứa đại nhân và Hứa công tử, ta còn có việc phải đi trước. Nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ tốt Hứa công tử, đừng để hắn chết ở trong phạm vi Huyết Sát Đảo của chúng ta.
- Phanh...
Bên trong truyền đến thanh âm nặng nề, Hứa Diệu Dương nổi giận đập cái bàn vỡ nát, Hứa Tứ Hà trầm mặt đứng lên nói:
- Trở về thôi.
Hứa Tứ Hà mang theo Hứa Diệu Dương đi rồi, Liễu Di và Thất trưởng lão thấp thỏm trở lại tim Lục Ly, Thất trưởng lão ngưng trọng nói:
- Đảo chủ, thật phải vạch mặt với Hứa gia sao?
- Bằng không thì như thế nào?
Lục Ly lạnh nhạt nhìn Thất trưởng lão nói:
- Hứa gia nói rõ là muốn đối phó ta, cho nhiều huyền tinh hơn nữa cũng vô dụng, nếu bọn họ muốn chơi, vậy thì chơi đi.
Thấy sắc mặt của Thất trưởng lão và Liễu Di khó coi, Lục Ly thản nhiên nói:
- Như thế nào? Các ngươi sợ? Nếu như các ngươi không muốn khai chiến cũng được, cứ giao Địa Long Đảo cho ta. Các ngươi công bố ra ngoài ta thoát ly Huyết Sát Đảo, toàn bộ sự tình Lục Ly ta gánh hết.
Thất trưởng lão có chút chần chờ, Liễu Di lại không hề nghĩ ngợi nói:
- Hiện tại Liễu gia đã đi theo đảo chủ, đảo chủ muốn chiến, Liễu gia theo chiến đến cùng.
Thất trưởng lão suy nghĩ một chút, không có Lục Ly, kết cục của Liễu gia cũng sẽ là diệt vong, bây giờ mọi người ở trên một cái thuyền, Liễu gia đã khắc vào ấn ký của Lục Ly, làm sao cũng chia không ra. Hắn gật đầu nói:
- Chúng ta nguyện theo đảo chủ cùng tiến cùng lùi.
- Tốt!
Ánh mắt Lục Ly híp lại, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thần Đảo, nhếch miệng cười nói:
- Vậy chúng ta chơi với Hứa gia một chút.
- Hưu...
Trên Địa Long Đảo, từng tiếng xé gió vang lên, rất nhiều bóng người lướt tới, những bóng người này giống nhau như đúc, phía trước từ từ ngưng kết, phía sau thì nhanh chóng phai nhạt, cuối cùng triệt để tan biến.
Một cái, năm cái, mười cái, mười lăm cái, mười tám cái...
Hiện tại Lục Ly đã có thể ngưng kết ra mười tám hư ảnh rồi, có thể kéo ra Quỷ Ảnh dài trăm thước. Này nếu như xoay quanh tại chỗ, sẽ cảm giác khắp nơi đều là bóng dáng, căn bản không cách nào phân rõ thật giả, cực kỳ dọa người.
Thiên Đà Tử đứng ở một bên âm thầm cảm khái, huyền kỹ Di Hình Huyễn Ảnh này quả thực biến thái, đáng tiếc Lục Ly không cho hắn học tập, nếu không chiến lực của hắn sẽ tăng cường không ít.
- Uống!
Lục Ly vung Kình Thiên Kích liên tục ném tới, theo bản tôn của hắn vừa động, tất cả bóng dáng đều động. Làm ra động tác giống nhau như đúc, thoạt nhìn đầy trời đều là kích ảnh, hơn nữa có tiếng gió và sát khí lăng lệ, quả thực có thể lấy giả đánh tráo.
- Thật bá đạo!
Thân ảnh của Lục Ly không ngừng chớp động, chiến kích vung vẩy, Thiên Đà Tử nhìn hoa cả mắt. Trong tầm mắt đều là Lục Ly, đều là chiến kích, nếu võ giả bình thường bị vây, phỏng chừng sẽ bị hù dọa không xuất thủ được.
Sau khi Hứa Tứ Hà đi, Lục Ly tu luyện càng thêm chăm chỉ, trừ tu luyện huyền lực, còn luyện tập huyền kỹ Di Hình Hoán Ảnh. Huyền kỹ này là đồ tốt, không chỉ có thể tăng cường chiến lực, còn có thể bảo mệnh.
- Xích xích...
Một lát sau, nơi xa vang lên tiếng kêu. Tiểu Bạch chạy nhanh đến, cả người ướt nhẹp, hẳn là xuống hồ đi bơi.
- Hưu!
Tiểu Bạch trực tiếp xông vào trong bóng người, khóa lại một thân ảnh, dễ dàng tìm được chân thân của Lục Ly.
- Tiểu thú này thật biến thái!
Thiên Đà Tử nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt có chút nóng rực, hắn tìm không được chân thân của Lục Ly, Tiểu Bạch lại có thể tìm được. Tiểu thú này tốc độ cực nhanh, còn có thể phá vỡ Mệnh Luân, tuyệt đối là thượng cổ di chủng.
Lục Ly thu hồi chiến kích, ôm lấy Tiểu Bạch, bóng dáng ở bốn phía biến mất, chỉ còn lại chân thân của Lục Ly. Lục Ly thấy ánh mắt Tiểu Bạch hưng phấn, trong miệng ngậm một cục đá nhỏ gọi không ngừng.
- Ngươi rất thích ăn tảng đá kia?
Lục Ly hoài nghi hỏi, Tiểu Bạch cắn nát tảng đá nuốt vào bụng, đầu gật gật, trong mắt đầy vẻ say mê, tựa hồ vật này là mỹ vị ngon nhất thế gian.
- Sao ngươi lại ăn rồi? Ta còn chưa tìm người giám định a?
Lục Ly bất đắc dĩ, Tiểu Bạch đã ăn, hắn đi đâu tìm loại đá kia? Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Đúng rồi, ngươi lấy tảng đá kia ở đâu?
- Xích xích!
Tiểu Bạch vừa kêu vừa bay đi, Lục Ly vội vàng nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Đi.
Hai người đi theo Tiểu Bạch, rất nhanh đã rời khỏi đảo, Tiểu Bạch trực tiếp lao vào trong hồ, Lục Ly và Thiên Đà Tử đi theo bay vụt xuống.
Tiểu Bạch cũng không đi xa, mà lặn xuống đáy hồ, một lát sau đã tới đáy, sau đó chui vào một cái lỗ nhỏ.
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt hai người phát sáng, chui theo vào trong lỗ nhỏ. Tiềm hành tầm nửa nén hương thời gian, Tiểu Bạch ngừng lại, chỉ vào hạt màu đỏ trên vách động phía trước, móng vuốt không ngừng vung vẩy.