Chương 377: Vũ Luân bị bắt
Nếu người này có được huyết mạch bát phẩm, như vậy tuyệt đối không phải là người Bắc Mạc.
Hưu!
Người thần bí lao vút về phía Mệnh Luân bốc lửa, tốc độ của hắn khiến cho tất cả Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh đều thấy không rõ, chỉ có ba người Vũ Luân mới có thể sử dụng thần niệm thăm dò ra được.
Mệnh Luân bố lửa bay múa trên không trung, xung quanh cuộn lên một trận cuồng phong. Tựa hồ ẩn ẩn có bóng người một mực du tẩu quanh Mệnh Luân? Chẳng qua bởi vì chúng nhân thấy không rõ lắm cho nên mới không dám xác định.
- Cái này...
Nội tâm ba người Vũ Luân đều khẽ chấn, ba người bọn hắn đều có thể thăm dò ra được thân ảnh người thần bí. Biết được người thần bí đang một mực xoay tròn quanh Mệnh Luân, Mệnh Luân di động hắn cũng di động, Mệnh Luân xoay tròn một vòng, hắn lại xoay tròn hai vòng
Tốc độ xoay tròn của Mệnh Luân nhanh đến cỡ nào?
Quả thực tốc độ người thần bí này đã đạt tới trình độ khó mà tưởng tượng, lúc này hắn xoay tròn quanh Mệnh Luân thật ra chính là đang triển hiện huyết mạch thần kỹ với ba người.
- Quân Hầu Cảnh? Không, không, tốc độ tộc trưởng Tử gia tộc đều không nhanh được như vậy. Tốc độ người này tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Nhân Hoàng.
Đầu óc Vũ Luân cấp tốc chuyển động, suy đoán đẳng cấp người này, chỉ là kết luận đưa ra sau cùng lại khiến hắn triệt để tuyệt vọng.
Thậm chí lúc này Vũ Luân đã không còn chút tâm tư động thủ nào, hắn biết hôm nay tất cả người Vũ gia ở đây đều phải chết, đừng hòng thoát được một ai.
Tốc độ sánh ngang với Nhân Hoàng Cảnh a!
Ai có thể trốn được? Ai có thể là đối thủ của hắn? Tốc độ lực lượng phòng ngự, vô luận phương diện nào, chỉ cần đạt tới trình độ nhất định, liền sẽ biến thành chiến lực vô cùng khủng bố.
- Chẳng lẽ thật đúng là huyết mạch bát phẩm?
Ánh mắt Vũ Luân lấp lánh, dù có là ở Trung Châu, huyết mạch bát phẩm cũng không nhiều, trên toàn thế giới gia tộc hoặc chủng tộc có được huyết mạch bát phẩm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Xùy
Người thần bí di chuyển vài vòng quanh Mệnh Luân, sau đó thân hình đột nhiên chuyển hướng lao tới võ giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia.
Bất Diệt Cảnh Vũ gia vội hoảng hốt điều khiển Mệnh Luân bay về hộ thể, nhưng tốc độ người thần bí này còn nhanh gấp đôi tốc độ xoay tròn của Mệnh Luân, Mệnh Luân làm sao bay nhanh được bằng hắn?
Xoẹt
Tiếng xé gió vang lên, một đạo quỷ ảnh hiện ra bên người cường giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia, tiếp đó đầu lâu Bất Diệt Cảnh bay lên. Chiến đao trong tay hắn chỉ mới vừa vung lên, còn chưa kịp công kích...
- Xong rồi!
Tên trưởng lão Vũ gia còn lại cũng đã không còn ý định động thủ, tốc độ người này quá khủng bố. Đừng nói chỉ với chút thực lực của bọn hắn, dù có là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong đều không đỡ nổi một chiêu từ đối phương.
Điều này hệt như thỏ gặp phải chim ưng, còn là ở trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, bọn hắn căn bản ngăn không được, cũng trốn không thoát.
Xoẹt!
Người thần bí vọt về phía hắn, ánh mắt hắn lóe lên, thu lại cự phủ trong tay, đồng thời giơ hai tay lên cao nói:
- Đại nhân, ta đầu hàng!
Quỷ ảnh lướt qua bên cạnh hắn, hắn chỉ thấy trên cổ lạnh lẽo, tiếp đó liền cảm giác được đầu mình bay lên. Hắn còn thấy được dưới cổ mình phun ra một cột máu, suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là, đáng lý không nên gia nhập Ngoại đường Vũ gia…
Lại một tên võ giả Bất Diệt Cảnh bị giết!
Vũ Luân triệt để tuyệt vọng, thậm chí còn không chạy trốn, hắn chỉ là võ giả Bất Diệt Cảnh trung kỳ, tốc độ phi thuyền thiết giáp lại càng chậm, căn bản không ngăn ai được người thần bí đồ sát.
Trong tay hắn lặng lẽ hiện ra một tấm ngọc phù, sau đó đột nhiên bóp nát. Điều cuối cùng hắn có thể làm chỉ là cảnh báo cho Vũ Hóa Thần, nói cho Vũ Hóa Thần biết bọn hắn đã toàn quân lật chìm.
Người thần bí kia không lao về phía hắn, mà phóng tới võ giả Vũ gia quanh bốn phía, bắt đầu một vòng đồ sát mới.
Trong tầm mắt Vũ Luân, thân thể từng tên võ giả Vũ gia lần lượt nổ tung, vô số người kinh hô, gào thét nhảy xuống trong hồ. Có võ giả Mệnh Luân Cảnh cưỡi Mệnh Luân hoảng hốt tháo chạy tứ xứ, còn có người trốn lên phi thuyền thiết giáp.
Một đám rùa đen làm sao có thể thoát khỏi diều hâu săn giết?
Đáp án hiển nhiên rất rõ ràng, vẻn vẹn nửa nén hương, toàn trường trừ một mình Vũ Luân ra thì đều không ai chạy thoát, thậm chí ngay cả thám báo tiềm phục ở phụ cận cũng bị giết sạch.
Xùy
Người thần bí hóa thành một cơn gió mát ngưng tụ trên boong thuyền, hắn đứng ở trước mặt Vũ Luân, cách chừng một trượng. Đôi móc câu hoàng kim còn đang nhỏ máu, tí tách đánh lên boong tàu, phát ra từng tiếng khiến người sợ hãi.
Vũ Luân nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ của người thần bí, trong miệng phun ra ba chữ:
- Thanh Loan Tộc?
Thân là túi khôn Vũ gia, tự nhiên Vũ Luân biết được cũng nhiều. Thanh Loan Tộc là chủng tộc ở Trung Châu, còn là chủng tộc tan biến diệt tuyệt từ mấy ngàn năm trước, nhưng Vũ Luân vẫn từng thấy qua tư liệu về bọn họ.
Thanh Loan Tộc thân là chủng tộc tốc độ nhanh nhất trên thế giới này, có được một ít đặc thù rất rõ ràng, tỉ như huyết mạch bát phẩm, đặc trưng này thực sự quá hiếm thấy, Vũ Luân có thể từ đó suy đoán ra cũng là điều bình thường.
Nét mặt mơ hồ của người thần bí dần trở nên rõ ràng, lộ ra gương mặt tinh thần quắc thước, lỗ tai vót nhọn cũng hiển lộ ra, Vũ Luân nhìn một cái, gật đầu nói:
- Quả nhiên là tiền bối Thanh Loan Tộc, tại hạ chỉ có chút không hiểu là, vì sao ngài phải giúp Lục Ly?
- Ngươi ngược lại có chút nhãn lực.
Dạ Tra cười nhạt một tiếng, giải thích nói:
- Ta không phải giúp hắn, mà là chấp hành mệnh lệnh của hắn, bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc chúng ta.
- Ách?
Thần sắc Vũ Luân đầy vẻ chấn kinh, Dạ Tra lại không có ý định nói nhiều với hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tự mình phế đi Thần Hải, hay là phải để ta phế giúp ngươi?
Vũ Luân lần nữa kinh ngạc, không ngờ Dạ Tra lại không giết hắn? Phế đi Thần Hải hắn còn có thể lần nữa ngưng tạo được. Mặc dù thời gian ngắn sẽ mất đi chiến lực, nhưng chỉ cần còn sống liền còn có hy vọng.