Chương 396: Ngày tàn của ngươi tới rồi
Nhìn đám người Minh Vũ, Dạ Kiêu bay về phía mình, trong lòng Đỗ Hành thầm sốt ruột, vất vả lắm mới tạo ra được cục diện này, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc? Bọn họ lần này xâm nhập Thiên Đảo Hồ, chẳng lẽ lại tổn binh hao tướng, đội mưa mà về như lần trước sao?
Hắn nhìn về phía Thiên Ngục Thành, Đỗ Tử Lăng đã đi rồi, sao Đỗ Tranh vẫn chưa ra?
- Đỗ Tranh chắc sẽ ra chứ?
Trong lầu các, Yên phu nhân nhẹ giọng lẩm bẩm, nếu hôm nay Đỗ Tranh không ra, bên Lục Ly sẽ thắng chắc.
Nhưng khả năng này cơ hồ là bằng không, nếu Đỗ Tranh ở trong Quỷ Cốc đã giúp ba vương tộc một tay, vậy khẳng định sẽ giúp tới cùng, nếu không tất cả những gì hắn làm lúc trước sẽ không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Ánh mắt đám người Tử Hoàn Ninh và Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm cũng đều nhìn về phía Thiên Ngục Thành, chiến đấu bên này đã không cần chú ý, hiện tại chỉ xem Đỗ Tranh có ra hay không.
Tương tự, rất nhiều võ giả Bất Diệt cảnh, Mệnh Luân cảnh, còn có các gia tộc trên Bạch Đế Sơn đều hướng ánh mắt về phía Thiên Ngục Thành, chờ đợi Đỗ Tranh xuất hiện.
Vù!
Lúc này, bên Thiên Ngục Thành có hai bóng người bay lên, có điều là một Bất Diệt cảnh đang ngồi trên Mệnh Luôn mang theo Đỗ Tử Lăng.
Hai người hóa thành một đạo lưu quang bay tới, trong cặp mắt hoa đào của Đỗ Tử Lăng toàn là vẻ đắc ý, hắn nhìn Lục Ly ở xa xa, cười lạnh:
- Lục Ly, ngày tàn của ngươi tới rồi.
Trong lòng đám người Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết run lên, Đỗ Tranh vẫn ra rồi.
- Vù.
Đỗ Tử Lăng vừa dứt lời, trong Thiên Ngục Thành một chiếc chiến xa màu hoàng kim bay lên không, tiến nhanh về bên này.
Trên chiến xa có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, phía trước là một người trung niên mặc áo đen, phía sau thì là một nam tử ăn mặc như quản sự.
Tốc độ của chiến xa rất nhanh, lập tức phá không mà đến, cũng có thể thấy rõ bộ dạng của hai người.
Nhưng...
Sau khi nhìn thấy hai người, vô số người đều trợn tròn mắt. Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Lục Ly, còn cả vô số người của Thiên Đảo Hồ đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều nhận ra nam tử trung niên nho nhã đứng đằng trước.
Đỗ tổng quản của Thiên Phạt Phách Mại Tràng!
Người phía sau Lục Ly cũng nhận ra, chính là Chiêm Dương quản sự của Thiên Phạt Phách Mại Tràng. Lục Ly nhớ rất rõ, khi hắn ở phòng đấu giá cạnh tranh mua bản nguyên tinh huyết, chính là Đỗ tổng quản này giúp hắn cầm cố Thiên Xà Quả, mới có thể ra giá hai ngàn vạn mua tinh huyết đó.
Đỗ tổng quản này là tổng quản của Thiên Phạt Phách Mại Tràng, rất nhiều người đều nhận ra, các trưởng lão, quản sự của rất nhiều gia tộc ở Thiên Đảo Hồ tới phòng đấu giá bán ra hoặc là đấu giá bảo vật, đều là Đỗ tổng quản tự mình tiếp đãi. Trong nhận thức của rất nhiều người, người này chỉ là một tổng quản nhỏ, thực lực cũng không mạnh, chỉ có Bất Diệt cảnh.
Chiến xa phá không mà đến, bồng bềnh bên cạnh Bạch Đế Sơn, Đỗ tổng quản nhìn lướt qua hiện trường, mỉm cười nói:
- Tại hạ Đỗ Tranh, bái kiến chư vị, nơi này náo nhiệt quá. Đỗ Hành quốc chủ, ngươi bảo Đỗ công tử mời ta đến có chuyện gì.
Toàn trường xôn xao, người này quả nhiên chính là Đỗ Tranh, người đứng thứ hai Bắc Mạc.
Danh khí của Đỗ Tranh rất lớn, lại chưa bao giờ lộ diện công khai, lần này là lần đầu tiên lộ rõ thân phận. Rất nhiều người đều không ngờ Đỗ tổng quản bình thường luôn cười hỉ hả này lại là Đỗ Tranh, đại tổng quản của Bắc Mạc Thiên Phạt Phách Mại Tràng, người xếp thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng.
- Ặc.
Đám người Đỗ Hành, Đỗ Tử Lăng đều ngây ra, Đỗ Hành tất nhiên biết người này chính là Đỗ Tranh. Hắn không rõ là Đỗ Tranh đã ra rồi sao lại không ra tay? Còn làm bộ như không quen biết với hắn?
Sau khi sững sờ một thoáng, liền trầm giọng nói:
- Đỗ Tranh đại nhân, xin giúp chúng ta diệt sát mấy kẻ địch này, chúng ta vô cùng cảm kích. Ngày sau có yêu cầu gì, Đỗ Hành nhất định sẽ khiến đại nhân hài lòng.
Toàn trường lúc này đều im lặng, đám người Dạ Tra, Minh Vũ cũng không động thủ, ánh mắt đều nhìn về phía Đỗ Tranh, chờ quyết định của hắn.
- Ha ha!
Đỗ Tranh lắc đầu cười khổ nói:
- Đỗ quốc chủ nói gì vậy? Thiên Phạt Phách Mại Tràng đến Bắc Mạc là để làm ăn, tuyệt đối không thể can thiệp vào phân tranh của Bắc Mạc, đây là thiết luật của gia tộc chúng ta. Hơn nữa các đại tộc ở Trung Châu đều có ước định, Trung Châu gia tộc không thể can thiệp vào nội vụ của các lục địa, chư vị chẳng lẽ chưa nghe nói tới à? Cho nên... Đỗ quốc chủ, xin lỗi, ta không giúp được ngươi.
- ...
Cả đám người đều trợn mắt, ở trong Quỷ Cốc tuy không bại lộ thân phận, nhưng rất nhiều người đều có thể khẳng định là Đỗ Tranh hỗ trợ.
Đỗ Hành lại càng chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì năm đó chính là Chiêm Dương ở sau lưng Đỗ Tranh tới liên hệ với hắn, hắn sờ sờ mũi, có chút không rõ trong hồ lô của Đỗ Tranh rốt cuộc bán thuốc gì.
Không chỉ là Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Vũ Hóa, Minh Vũ, Yên phu nhân cũng không rõ. Đỗ Tranh là diễn kịch cho ai xem? Nếu không nhúng tay vào phân tranh ở Bắc Mạc,vậy vì sao lại giúp ba vương tộc lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân Bạch Hỉ?
Đỗ Hành trầm mặc một lát, lại chắp tay nói:
- Đỗ đại nhân nói đùa rồi, ngài đã ra... Chẳng lẽ lại không chuẩn bị làm gì?
Đỗ Hành đã ám chỉ rất rõ ràng, ý tứ là nếu Đỗ Tranh đã lộ diện, vậy không cần thiết phải giả vờ làm thánh nhân nữa, nếu không cứ trốn trong hội đấu giá không phải tốt hơn à?
- Ta ra tất nhiên là có việc!
Đỗ Tranh hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Ly, cười cười chắp tay nói:
- Ta ra là để tìm Lục công tử: Lục công tử, ngươi từng ở hội đấu giá của chúng ta thế chấp một gốc Thiên Xà Quả, về sau cũng không đến xử lý? Lần này nếu ngươi đã tới, vậy tới chỗ ta ngồi chơi chút nhé? Chúng ta thương nghị một chút, xem sau này có khả năng hợp tác hay không? Lục công tử, nể mặt Đỗ mỗ chút được không?
Sắc mặt đám võ giả Đỗ Hành, Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm lập tức biến đổi, ám chỉ Đỗ Tranh đưa ra đã vô cùng rõ ràng.