Chương 103: Ta Không Dám Ăn! (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tảo triều cái con bà nó. Dựa vào bộ dáng này của bổn vương, còn có thể gặp được người khác nữa hay sao? Ta muốn Vương Khả chết, ta muốn hắn chết. Còn nữa, đồ mà hắn cầm của ta, ta muốn lấy về, nhất định phải lấy về!
Chu Yếm rống lên một tiếng, nói.
Viên niệm châu giúp bản thân hắn che giấu ma khí đã bị Vương Khả cầm đi, hắn còn tảo triều làm gì nữa chứ? Một khi bị đệ tử chính đạo phát hiện ra trên người hắn có ma khí, như vậy hắn sẽchết chắc. Lại nói, dựa vào bộ dáng mặt mũi tràn ngập vết roi này của hắn, còn có thể gặp được người khác nữa sao?
Nhất định phải giết chết Vương Khả báo thù, cầm niệm châu về mới được.
- Các ngươi có đi hay không? Nếu các ngươi không đi thì ta đi một mình! Đến lúc đó, một mình ta dùng minh thai chi thân, các ngươi đừng hòng động vào một phân!
Chu Yếm dữ tợn nói.
Chúng tà ma nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Được, chúng ta tin tưởng ngươi!
- Vậy lập tức lên đường!
Hai mắt Chu Yếm đỏ hồng nói.
- Đừng, ngươi xử lý nơi này một chút trước đi. Sau đó dỗ dành vương hậu của ngươi. Bảo nàng che dấu cho ngươi trong mấy ngày kế tiếp!
Một tên tà ma khuyên nhủ.
- Được, được, các ngươi cũng đi gọi người, gọi những tà ma thân cận tới đây đi. Buổi tối chúng ta xuất phát, đến lúc đó chúng ta cùng đi tới Chu Tiên Trấn! Ta muốn Vương Khả chết!
Chu Yếm lạnh lùng nói.
- Được!
Ngày thứ tư sau khi Vương Khả rời Thanh Kinh, bên một dòng suối nhỏ trong Thập Vạn Đại Sơn!
Vương Khả, Trương Chính Đạo đang ngồi ở bên cạnh đống lửa, nướng một đầu tiên hạc, Trương Chính Đạo đang cầm một cái cánh tiên hạc đầy mỡ, không ngừng gặm.
- Mùi vị không tệ nha. Không ngờ qua nhiều năm như thế, tay nghề của ngươi vẫn không thay đổi một chút nào, ai ui!
Trương Chính Đạo gặm thịt nướng, thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo ăn, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng không có ăn, nói:
- Nếu ngươi thích ăn thì ăn nhiều hơn một chút đi!
- Ngươi cũng ăn đi!
Trương Chính Đạo vừa ăn vừa thúc giục.
Khuôn mặt Vương Khả cứng đờ, nói:
- Ta? Ta không dám ăn, ngươi ăn đi, ăn đi!
- Có gì mà không dám ăn cơ chứ? Hôm nay ngươi thật kỳ quái! Ai ui, nhất định đầu tiên hạc này là do tôn tử Trương Thần Hư kia phái tới. Đáng chết, hành tung của chúng ta đã bị tiết lộ, tức chết ta rồi! Cũng là ngươi nói đúng, đầu tiên hạc này nhìn qua thì béo, thế nhưng mùi vị lại không tệ! Thịt hạc Kim Ô Tông bồi dưỡng thật là ngon. Vương Khả, ngươi ăn chút đi.
Trương Chính Đạo ngồm ngoàm nói.
- Tiên hạc của Kim Ô Tông ta không dám ăn, ngươi ăn đi!
Sắc mặt Vương Khả cổ quái cự tuyệt.
- Ngươi sợ Kim Ô Tông từ bao giờ vậy? Hắc hắc, ngươi không thì thôi, ta ăn còn chưa đủ!
Trương Chính Đạo kỳ quái nói một tràng, sau đó lại càng ra sức ăn thịt tiên hạc.
- Tên thợ săn vừa rồi ngươi đã đuổi tới Chu Tiên Trấn rồi sao? Vương Khả, ta phát hiện ra một chuyện, sao tới chỗ nào cũng có người của ngươi vậy? Rốt cuộc ngươi đã sắp xếp bao nhiêu thám tử? Ngay cả tên thợ săn ở trong rừng cũng gọi ngươi là gia chủ?
Trương Chính Đạo vừa ăn thịt, vừa dùng giọng kinh ngạc hỏi Vương Khả.
- Đây là người gần đây ta sắp xếp ở Chu Tiên Trấn. Trước đó là đại biểu tỷ phụ trách ở bên này, bằng không trước đó sao ta có thể gọi đại biểu tỷ tới Chu Tiên Trấn chỉ trong vòng một ngày cơ chứ? Bây giờ đại biểu tỷ đã đổi ca! Người vừa rồi phụ trách nơi này!
Vương Khả lại lấy kẹp thịt cho Trương Chính Đạo.
- Hắn phụ trách giám thị Chu Tiên Trấn từ xa sao? Không đúng, ta xem ý ngươi, dường như ở trongChu Tiên Trấn còn có người của Vương gia các ngươi đúng không? Đã lừa nhiều tiền như vậy của Chu Tiên Trấn mà ngươi vẫn còn dám để người của ngươi ở lại Chu Tiên Trấn? Ngươi không sợ bọn họ bị chém chết hay sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Nói nhảm, ta đã kinh doanh mười năm ở trong Chu Tiên Trấn này rồi. Sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Người ngày đó trốn chạy chỉ là ở ngoài sáng của Vương gia mà thôi, vẫn còn một chút người ở trong bóng tối, âm thầm làm chút chuyện!
Vương Khả giải thích.
- Tên biến thái nhà ngươi!
Trương Chính Đạo dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nổi nhìn Vương Khả.
- Biến thái con bà ngươi, nếu không phải có ta phòng ngừa chu đáo thì sao có thể cứu được U Nguyệt công chúa? Sao lại biết rõ được tình huống của Chu Tiên Trấn? Chẳng lẽ chúng ta cứ cắm đầu xông vào, tự tìm cái chết hay sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn hắn.
- Hiện tại tình huống bên trong Chu Tiên Trấn như thế nào?
Trương Chính Đạo ăn thịt, ngạc nhiên hỏi.
- Nhiếp Thiên Bá kia quả nhiên còn sống, đồng thời cũng đã trở về rồi! Những người mua sản phẩm tài chính và các đại gia tộc cho Nhiếp Thiên Bá vay tiền đều chạy tới Nhiếp gia gây sự. Thế nhưng, Nhiếp Thiên Bá kia quá keo kiệt, ngay cả một cân linh thạch cũng không cho. Kết quả dẫn tới một chút xung đột, cuối cùng song phương lưỡng bại câu thương, tạm thời ngừng tranh đấu!
Vương Khả lại lấy thịt cho Trương Chính Đạo ăn.
- Nhiếp Thiên Bá keo kiệt? Hắn bị ngươi lừa sạch tất cả tiền, lừa gạt tới mức không còn nổi mảnh vải che thân. Lạibị ngươi đoạt túi trữ vật, tại sao hắn không thể bỏ ra nổi một cân linh thạch cơ chứ? Đều là do ngươi tạo thành! A ui, thật là ngon!
Trương Chính Đạo ăn miếng thịt mà Vương Khả đưa tới, lại trợn trắng mắt nói.
- Con bà nó, ta chỉ thu chút tiền bẩn của hắn mà thôi, còn hắn thì sao? Hắn giết người! Chẳng lẽ hai tên thủ hạ của U Nguyệt công chúa chết còn chưa đủ thảm hay sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo tự nhận là mình không biết xấu hổ, thế nhưng so với Vương Khả trước mắt, thật đúng là mặc cảm. Con bà nó, hai tên thủ hạcủa U Nguyệt công chúa chết thì có liên quan gì đến ngươi. Chuyện này mà ngươi cũng có thể lấy cớ để lừa tiền của Nhiếp Thiên Bá?
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Trực tiếp vào Chu Tiên Trấn sao? Chẳng lẽ dùng thực lực Kim Đan cảnh của ta để buộc hắn giao ra U Nguyệt công chúa?
Trương Chính Đạo ăn thịt, ngạc nhiên nói.