Chương 109: Chuyện thống khổ nhất (2)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đương nhiên, ta biết chư vị gia chủ mất tiền, hôm nay ta mời các ngươi đến đây chính là vì muốn tìm tiền về giúp các ngươi! Chư vị gia chủ, an tâm chớ vội!
Vương Khả mở miệng nói.
Tìm tiền về giúp chúng ta hay sao? Các gia chủ vừa mới chuẩn bị bạo phát lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều yên lặng, không có bất kỳ ai lên tiếng.
Hít một hơi thật sâu, Vương Khả nhìn về phía tất cả mọi người rồi nói:
- Chư vị, Vương Khả ta ở trong Chu Tiên Trấn này mười năm, chư vị cũng nhìn thấy Vương gia ta từng bước một quật khởi! Các ngươi mất tiền, ta cảm thấy khổ sở thay cho các ngươi, nhưng ta thì sao? Một trăm sáu mươi nhân khẩu của Vương gia ta, một trăm sáu mươi nhân khẩu không còn một ai! Không còn một ai!
Vẻ mặt của Vương Khả trở nên bi thống. Làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngờ vực.
- Hôm nay, vì sao ta phải mặc một thân áo đen này cơ chứ? Không phải là sở thích của ta thay đổi, ta làm vậy là vì muốn tế điện các vong linh chết oan của Vương gia ta! Các ngươi có biết không? Các ngươi chỉ mất tiền, thế nhưng Vương gia ta thì bị diệt tộc, các ngươi có biết không?
Hai mắt Vương Khả đỏ hồng, nhìn về phía tất cả mọi người rồi gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, Vương Khả này nói vậy là có ý gì?
- Vương gia chủ, ngươi nói Vương gia ngươi bị diệt tộc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?
Gian tế mà Vương Khả cài vào hô to một tiếng, làm cho tất cả mọi người lập tức quan tâm tới vấn đề này.
- Hôm đó, Vương gia ta phải bỏ ra một cái giá thật lớn mới bắt được U Nguyệt công chúa! Sau khi mang nàng về quý phủ, chuẩn bị đợi người của Kim Ô Tông tới. Thế nhưng lúc này Nhiếp Thiên Bá lại nói muốn thăm quan phủ của ta, mà Vương Khả ta lại đang bận tiếp đón chư vị. Mà vì một chút chuyện nhỏ này sao có thể khiến cho ta bỏ lỡ cơ hội đàm đạo với chư vị được cơ chứ? Chính vì vậy ta cũng không cự tuyệt yêu cầu này của hắn. Kết quả, không ngờ lại bị Nhiếp Thiên Bá theo dõi, hắn vì muốn đoạt U Nguyệt công chúa mà nhổ tận gốc Vương gia ta chỉ trong một đêm, nếu không phải ta chạy nhanh, mang theo U Nguyệt công chúa chạy trốn, chỉ sợ lúc này ta đã ….
Vương Khả ra vẻ thống khổ nói.
- Ngươi nói láo. U Nguyệt công chúa kia là giả, ngươi dùng để lừa gạt Nhiếp Thiên Bá. Đồng thời cũng lừa gạt rất nhiều tiền để mua vé vào cửa của chúng ta!
Một vị gia chủ lập tức kêu ầm lên.
Những người khác đang muốn phụ họa thì lại bị Vương Khả lên tiếng cắt ngang:
- Vị gia chủ này, ngươi đã bị Nhiếp Thiên Bá lừa rồi, chẳng lẽ hắn nói gì ngươi cũng tin hay sao?
- Ta sao? Ta dùng mắt nhìn, toàn bộ đình viện Vương gia ngươi không có dấu vết đánh nhau. Ở dưới đình viện của Vương gia lại có địa đạo, ngươi đã di chuyển toàn bộ của cải, người của Vương gia đi, ngay cả một tờ giấy cũng không để lại!
Vị gia chủ kia trợn mắt nói.
- Thật sao? Ha ha ha ha, ha ha ha, ngươi tận mắt nhìn thấy chuyện này hay sao? Chuyện này, chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là cũng đã cảm thấy không có khả năng rồi!
Vương Khả cười lạnh ngắt lời nói.
Trong đám người, gian tế của Vương Khả lập tức nhíu mày mở miệng nói:
- Bây giờ suy nghĩ lại một chút, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Vương gia chủ là người giàu nhất Chu Tiên Trấn. Người giàu nhất đó nha, mỗi ngày thu vào bao nhiêu linh thạch, sao có thể quan tâm tới một chút bạc vụn cơ chứ? Nhiếp Thiên Bá này thật là đáng chết, cố ý lừa gạt chúng ta, khiến cho chúng ta tin lời ma quỷ của hắn.
Tất cả mọi người sững sờ, đúng vậy. Vương gia là gia tộc giàu nhất Chu Tiên Trấn này, cần gì phải để tâm tới một chút bạc vụn cơ chứ? Có đánh chết mọi người cũng không tin.
- Thế nhưng, đại trạch Vương gia các ngươi...
Vị gia chủ kia còn muốn nói tiếp.
- Không sai, không có dấu vết đánh nhau. Đó là bởi vì Nhiếp Thiên Bá đã mua được một vị đầu bếp nhà ta. Tất cả chúng ta đều bị trúng độc, bản thân chúng ta trúng độc thì sao có thể để lại dấu vết đánh nhau được chứ? Về phần địa đạo? Ta cũng không rõ cho lắm, ta cũng không biết tại sao ở trong phủ ta lại có địa đạo. Ta đoán, có lẽ là Nhiếp gia đã sớm có ý đồ diệt Vương gia ta cho nên đã đào địa đào từ lâu. Chuyện này cũng là do Nhiếp Thiên Bá kia làm ra! Cuối cùng hắn lại vu oan cho ta, ha ha, các ngươi nghĩ mà xem, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy cơ chứ?
Vương Khả nhìn về phía vị gia chủ kia rồi quát lớn một tiếng.
Chúng cường giả nhíu mày. Dường như không tìm ra được sơ hở ở trong lời nói của Vương Khả.
- Vậy Trương Thần Hư Kim Ô Tông kia thì sao? Hắn là Kim Đan cảnh đó, ta tận mắt nhìn thấy hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đã có thể đánh bay được Nhiếp Thiên Bá!
Một vị gia chủ nói.
- Nào, chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã, đến đây, ngươi dùng đao đánh ta đi!
Vương Khả nhìn về phía chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã rồi kêu lên một tiếng.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã đi lên trên đài cao, lại chém một đao xuống người Vương Khả, cương khí ở bên trên thanh trường đao kia bắn ra bốn phía, uy lực vô tận, tạo ra một cơn gió mạnh, như muốn dùng một đao đánh bay Vương Khả vậy.
Keng.
Vương Khả dùng hai ngón tay kẹp lấy đao cương.
- Cái gì? Chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã là Tiên Thiên cảnh đệ nhị trọng. Tại sao hai ngón tay của Vương Khả lại có thể tiếp được công kích của hắn cơ chứ? Đây là chuyện không thể nào! Trừ khi tu vi của Vương Khả đạt tới Kim Đan cảnh!
Có người kêu lên.
- Ngươi thì biết cái gì chứ? Đây là diễn kịch, Vương Khả và chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã đang diễn kịch với nhau, không chém xuống thật! Ngươi nhìn mà xem, trên đao kia có khe hở, có lẽ trước đó bọn họ đã động tay chân lên trên thanh đao này.
Trong đám người, gian tế của Vương Khả lại tiếp tục lên tiếng.
Chỉ thấy Vương Khả cong ngón tay búng một cái.
Phanh!
Đao cương của chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã bị đánh tan, trường đao vốn đã bị đụng tay chân lập tức vỡ nát, mà hắn thì hét thảm một tiếng, người bay ngược về phía sau, đụng vào một bức tường ở cách đó không xa.