Chương 108: Chuyện thống khổ nhất (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi đợt quát mắng hung hăng thứ nhất kết thúc, Vương Khả mới chen miệng vào nói một câu.
- Hôm nay ta trở về đây là vì muốn nói chuyện tiền nong, xin mọi người đừng nhao nhao, không nên làm tốn thời gian của mọi người!
Vương Khả hô to một tiếng.
- Chẳng lẽ chúng ta còn chưa tốn nhiều thời gian với ngươi hay sao?
- Chớ ồn ào, nghe Vương Khả nói, nghe hắn nói đã!
- Các ngươi muốn nhao nhao tới khi nào nữa? Chúng ta tới đây là để đòi tiền, không phải là nghe ngươi lên giọng oán trách, im miệng, im miệng, nghe Vương Khả nói!
- Im miệng, tất cả im miệng, nếu không muốn lấy tiền về thì lăn ra ngoài!
Trong lúc nhất thời, đủ loại thanh âm nóng nảy ở trong hậu viện truyền ra bên ngoài. Còn có một số người muốn phàn nàn về việc bị Vương Khả lừa dối. Thế nhưng bởi vì đại đa số mọi người đều muốn lấy tiền về cho nên cả đám mới nhao nhao quát đám người này im miệng.
Vương Khả nhìn một số người mà hắn sắp xếp đang cố gắng duy trì trật tự, hắn cũng không gấp, chờ mọi người yên tĩnh rồi mới nói tiếp.
Quả nhiên, sau khi nghe đám người mà Vương Khả sắp xếp vào nói như vậy, bốn phía dần dần trở nên yên tĩnh lại.
- Nói, ngươi nói đi!
Có người kêu lên.
Vương Khả gật đầu một cái, nói:
- Ta về Chu Tiên Trấn đã được mấy ngày. Mấy ngày nay ta cũng nghe được rất nhiều lời đồn đại ở trên trấn, nói ta làm mọi chuyện là vì muốn gạt tiền của mọi người. Ta dùng U Nguyệt công chúa giả để lừa gạt, cướp lấy U Nguyệt công chúa thật ở trong tay Nhiếp Thiên Bá. Cũng nói ta lại lừa gạt rất nhiều tiền của Nhiếp Thiên Bá, dẫn đến Nhiếp Thiên Bá mượn rất nhiều tiền của các vị gia chủ. Làm cho bây giờ toàn bộ Chu Tiên Trấn trở nên không có tiền! Đồng thời cũng làm cho mọi người sắp phát điên!
- Không sai!
Ở phía dưới có người kêu lên.
- Con bà ngươi.
Vương Khả nhìn về phía người vừa lên tiếng rồi gầm lên một tiếng.
- Ngươi nói cái gì?
Người kia trợn mắt nói.
- Nghe Vương Khả nói, ngươi đừng xen vào, ngươi đừng làm tốn thời gian của mọi người!
Một người do Vương Khả sắp xếp vào lập tức giữ chặt người kia, nói.
Vương Khả thở sâu, ra vẻ cảm xúc nói tiếp:
- Ta có thể hiểu tại sao mọi người lại nóng nảy. Thế nhưng, nếu như bởi vì tâm tình các ngươi nôn nóng mà mất đi sức phán đoán cơ bản thì chúng ta phải làm sao đây? Cái cớ vụng về như vậy mà các ngươi cũng không nhận ra hay sao?
- Nghe hắn nói, nghe hắn nói, chúng ta không nên cắt đứt lời của hắn!
Trong đám người, gian tế không ngừng trấn an mọi người.
- Vương Khả ta ở trong Chu Tiên Trấn này mười năm, những mười năm nha! Các ngươi ai mà không biết tới Vương Khả ta cơ chứ? Trong vòng mười năm nay, Vương Khả ta có bao giờ làm chuyện gì mà không giữ chữ tín hay không? Trước đó Vương Khả ta đã từng lừa gạt các ngươi hay chưa? Trước đó đã từng có ai bị lừa ở trước mặt Vương Khả ta chưa? Có không? Có ai không?
Vương Khả nhìn về phía tất cả mọi người rồi hô to một tiếng.
Tiếng hô này của hắn lại làm cho tất cả mọi người đang xao động trở nên im lặng.
Mười năm qua, Vương Khả luôn buôn bán thành tín, cho dù là người giàu nhất Chu Tiên Trấn, thế nhưng, dù là ai cũng không thể tìm ra được điểm đáng chê trách nào của hắn! Ai có thể ngờ tới, mười năm qua Vương Khả làm vậy chỉ là vì muốn dựng lên hai chữ thành tín cơ chứ?
Mọi người bị Vương Khả làm cho trầm mặc.
- Chúng ta lại nói tới Nhiếp Thiên Bá một chút đi. Nhân phẩm Nhiếp Thiên Bá thế nào? Trong đám người ở đây, phàm là có người khen Nhiếp Thiên Bá nhân phẩm tốt! Vậy coi như vừa rồi Vương Khả ta chưa nói gì. Thế nhưng có ai lên tiếng không? Có người khen Nhiếp Thiên Bá không? Có không?
Vương Khả nhìn về phía tất cả mọi người rồi kêu lên.
Sắc mặt mọi người trầm xuống, Nhiếp gia vô cùng bá đạo, điển hình là Nhiếp Thiên Bá kia. Đoạn thời gian trước mọi người đi tới Nhiếp gia đòi nợ, tất cả đềuchịu thiệt lớn, rất nhiều người còn bị đánh, ai lại đi khen Nhiếp Thiên Bá cơ chứ?
- Được rồi, hiện giờ cũng xuất hiện một vấn đề. Các ngươi không tin Vương Khả ta mà lại đi tin tưởng những lời vô căn cứ của Nhiếp Thiên Bá hay sao? Đây chính là phán đoán của các ngươi sao? Đầu của các ngươi có bị bệnh hay không?
Vương Khả nhìn về phía mọi người, mắng lớn.
Lần này bị hắn mắng, mặc dù mọi người tức giận, thế nhưng cả đám lại bắt đầu trầm tư. Con bà nó, chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi hay sao?
- Vương Khả, đừng nói những lời vô dụng này làm gì. Mau trả tiền! Trả tiền của chúng ta đây. Chúng ta nghe ngươi nói ba ngày ba đêm cũng được, thậm chí bảo chúng ta đi theo ngươi mắng Nhiếp Thiên Bá ba ngày ba đêm cũng không sao. Thế nhưng phải trả tiền trước!
Một vị gia chủ kêu lên.
- Không sai, trả tiền, trả tiền trước!
Tất cả mọi người lập tức nói theo hắn.
Mọi người lần nữa sôi trào.
Vương Khả đợi một hồi mọi người mới chậm rãi yên tĩnh lại. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua công lao của đám người mà Vương Khả sắp xếp vào trong quần chúng.
- Vị này là Hoàng gia chủ đúng không? Mấy ngày nay ta cũng dò la một chút tình huống, ngươi muốn tìm ta để đòi tiền sao? Ồ, vậy ta cũng hỏi ngươi một chút, giữa ta và Hoàng gia ngươi có khế ước mượn tiền sao?
Vương Khả nhìn về phía vị gia chủ kia rồi hỏi.
- Ban đầu, ta...
- Khi đó ngươi bị Nhiếp Thiên Bá kéo đi ký tên mượn tiền, là ngươi đưa tiền cho Nhiếp Thiên Bá chứ không phải là cho ta mượn. Còn nữa, các vị gia chủ, các ngươi cũng nên nghĩ lại. Các ngươi bị Nhiếp Thiên Bá lừa tiền, chuyện này không liên quan gì tới ta. Một khi Vương Khả ta cầm tiền thì ta sẽ nhận. Nếu như không phải là Vương Khả ta cầm tiền, như vậy dù có là ai đi chăng nữa thì cũng đừng mong dội bát nước bẩn lên người ta! Ta chỉ phụ trách tiền ở trong tiền trang mà thôi!
Vương Khả quát lên.
- Đúng vậy!
Đám người mua sản phẩm tài chính kích động nói.
Lập tức, toàn bộ gia chủ bị cô lập, sắc mặt cả đám đỏ lên. Nói như vậy là tiền của bọn họ một đi không trở lại rồi sao? Nghĩ tới đây, cả đám gia chủ lập tức muốn bạo phát.