Chương 127: Không Ai Nợ Ai
Công chúa U Nguyệt lộ vẻ không hiểu nhìn về phía Vương Khả.
Chu Yếm mang theo tà ma đến, giúp Vương Khả chống đối đệ tử Kim Ô Tông truy sát! Chu Yếm giúp Vương Khả đột phá tu vi! Càng giúp Vương Khả giết chết Nhiếp Thiên Bá! Đây không phải là giúp Vương Khả, thì là cái gì?
- Ta, ta cũng không biết nữa?
Sắc mặt Vương Khả cũng rất cổ quái.
Vương Khả nhìn hai cái xác chết trên mặt đất, cuối cùng khe khẽ thở dài:
- Thôi, Chu Yếm, mặc dù ngươi làm hại ta đột phá tu vi, nhưng lại giúp ta giết chết Nhiếp Thiên Bá, xem như giữa ta và ngươi không ai nợ ai nữa rồi!
Xác chết trên mặt đất, Chu Yếm còn chưa ngỏm củ tỏi, muốn giãy dụa một chút, nhưng nghe được lời nói của Vương Khả, trong nháy mắt tức giận trừng lớn hai mắt, hoàn toàn chết đi.
Vừa nghiêng đầu, Vương Khả không tiếp tục để ý hai cỗ xác chết này nữa, quay đầu kéo công chúa U Nguyệt lại:
- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi mau!
- Đi sao? Bây giờ muốn đi, đã quá muộn!
Một tiếng hét to từ trên không trung truyền đến.
- Oanh!
Một tiếng động thật lớn vang lên, chỉ thấy một tên tà ma bị chém thành hai nửa, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập vào chân Vương Khả, một vệt kim quang từ trong cơ thể tà ma bắn về phía Trương Thần Hư từ giữa không trung hạ xuống.
- Giết, giết, giết!
Tiếng gào thét kèm theo tiếng kêu thảm thiết truyền đến, chỉ thấy một đám tà ma, bị đệ tử Kim Ô Tông trảm sát toàn bộ, mảnh vụn thi thể đầy đất, vô cùng thảm liệt.
Từng đạo tru ma công đức tràn vào trong thể chúng đệ tử Kim Ô Tông, để đệ tử Kim Ô Tông lưỡng bại câu thương, vô cùng thảm liệt, lập tức thu hoạch được một chút an ủi.
Toàn bộ tà ma bị giết chết!
Đệ tử Kim Ô Tông bất kể là số lượng, hay là chất lượng đều cao hơn một chút, cuối cùng giành được thắng lợi sau cùng, cho dù trên người ai cũng bị thương, trọng thương, nhưng chính đạo đã thắng! Giành thắng lợi sau cùng!
Bỗng nhiên cả đám đệ tử Kim Ô Tông, chỉ trường đao về phía Vương Khả và công chúa U Nguyệt.
- Vương Khả, ngươi hại chúng ta thật thê thảm, ha ha ha ha, rốt cục hiện tại cũng đến phiên ngươi! Cho ngươi gạt ta, ha ha ha, cho ngươi gạt ta, rốt cục bây giờ ngươi lại rơi vào trong tay chúng ta rồi!
Trương Thần Hư vui vẻ cười lớn.
Thời khắc này Trương Thần Hư máu me khắp người, nào có bộ dạng công tử áo trắng nhẹ nhàng như ngày xưa? Hiện tại chỉ cần có thể báo thù, trả lại sỉ nhục ngày xưa, thế nào cũng được.
Một đám đệ tử Kim Ô Tông đứng thành hình nửa vòng tròn, chậm rãi ép tới.
- Vương Khả là đệ tử Trần Thiên Nguyên, các ngươi muốn để Trần Thiên Nguyên tìm tới trả thù sao?
Công chúa U Nguyệt lo lắng quát mắng.
- Trần Thiên Nguyên? Ha ha, hiện tại ai tới cũng vô dụng, nơi này là Chu Tiên trấn! Bốn phía một cái tiên môn cũng không có, cách xa nơi này, ngươi lấy Trần Thiên Nguyên ra doạ ta sao? Có bản lĩnh bảo hắn đến đây, đến đây, hiện tại, bản công tử ai cũng không sợ, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta! Ai ngăn cản ta trừng trị Vương Khả, chúng ta liền xử hắn!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Không sai!
Một đám đệ tử Kim Ô Tông ứng tiếng quát.
Thiên Lang Tông bị Vương Khả đoạt công đức, Trương Thần Hư bị sét đánh suýt chút bỏ mình. Lang Tiên trấn, bị Vương Khả lừa gạt suýt chút thua ở trong tay một đám tà ma, càng có hai đệ tử Kim Ô Tông bị Vương Khả lột sạch quần áo, quả thực là sỉ nhục. Trước đó bị Vương Khả ăn mất một con tiên hạc, bây giờ lại bị Vương Khả lợi dụng ứng phó tà ma? Trong lòng chúng đệ tử Kim Ô Tông cũng kìm nén một cỗ oán khí.
Mọi người muốn phát tiết, muốn trừng trị Vương Khả, để báo mối nhục trong lòng. Ai tới cũng không được.
Vương Khả kéo công chúa U Nguyệt về phía sau, hết sức ngưng trọng nhìn đám đệ tử Kim Ô Tông muốn tìm bản thân gây phiền toái này, hiện tại không có biện pháp? Chỉ có thể bại lộ một chút lai lịch.
Lòng bàn tay Vương Khả xuất hiện một cái chân khí cầu, chuẩn bị hỗn loạn chân khí! Vương Khả chuẩn bị ra sức đánh cược một lần.
- Các ngươi không được qua đây!
Vương Khả ngưng trọng nói.
- Không được qua đây? Ha ha ha, Vương Khả, bây giờ ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô ích! Ngươi kêu người đi, gọi Trương Chính Đạo tới cứu ngươi đi? Hoặc là, ngươi gọi người khác tới cứu ngươi cũng được, ngươi gọi đi!
Trương Thần Hư dữ tợn, tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, đây là các ngươi ép ta dùng chân khí.
Đúng lúc song phương giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng.
- Chi chi chi chi chi chi!
Đột nhiên, trên không Chu Tiên trấn truyền đến vô số tiếng dơi kêu, âm thanh the thé, khiến vô số dân thường bịt lấy lỗ tai, không chịu nổi.
Động tĩnh bất chợt này, khiến chúng đệ tử Kim Ô Tông nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn trời. Quả nhiên, trên bầu trời có mấy trăm con Biên Bức đang nhanh chóng bay đi. Mà bầu trời phía xa, càng có phô thiên cái địa Biên Bức, đang nhanh chóng bay tới, xung quanh Biên Bức xen lẫn ma khí cuồn cuộn.
Biên bức phi hành bên trong ma khí, tựa như tạo thành một cái bình đài to lớn, trên bình đài có hơn ngàn người mặc quần áo đen đang chậm rãi đi về phía Chu Tiên trấn. Quanh thân những người áo đen này đều có ma khí cuồn cuộn, nhìn lại khiến lòng người rét lạnh.
Chỉ có người cầm đầu là mặc một thân hồng y, sắc mặt uy nghiêm, mắt lộ ra ngạo khí nhìn xuống toàn bộ Chu Tiên trấn.
- Chu Hồng Y? Là Chu Hồng Y!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông sợ hãi kêu lên.
- Tà ma? Tại sao nhiều tà ma như vậy?
Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông kinh ngạc nói.
- Tại sao, tại sao lại có nhiều tà ma tụ tập ở Chu Tiên trấn như vậy? Tại sao... ?
Trương Thần Hư cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Chu Hồng Y, là tà ma trước đây không lâu đả thương Nguyên Anh cảnh nhà mình ở Lang Tiên trấn, một thân ma lực ngập trời, mình ở trước mặt hắn căn bản không phải địch, quan trọng hơn là, đoàn người mình đều bị thương, bên mình lại chỉ có hai mươi người, ai cũng trọng thương! Còn Chu Hồng Y ở phía đối diện lại mang theo đại quân gần ngàn tà ma đến đây.
Lúc đầu, chính ma bất lưỡng lập, bây giờ bản thân còn giết một đám tà ma, hôm nay có thể bỏ qua sao?