Chương 151: Đối Đãi Khác Nhau
- Sư đệ, tạm biệt!
Trong lao tù truyền đến từng tiếng khóc tỉ tê.
Lúc này Vương Khả mới phát hiện, trong các phòng giam của sơn cốc này, nhốt một lượng số đệ tử tiên môn, mỗi một người đều gầy như que củi, hơn nữa còn bị xuyên xương tỳ bà, thậm chí còn có bí pháp cấm chế, căn bản không có cách nào phản kháng, so ra mà nói, mình và Chu Yếm bị trói, đã rất là ưu đãi.
- Lão tam, tên vừa rồi chọc giận ngươi gì vậy?
Một tên tà ma áp giải Vương Khả hỏi tên ngục tốt vừa rồi.
- Chọc giận ta? Hừ, cái tên ngu xuẩn kia, không chịu ăn đồ ăn, không chịu dùng linh thạch khôi phục chân nguyên, mẹ nó, hắn thế mà tuyệt thực? Đồ chán sống, hắn tuyệt thực muốn chết, ta liền tiễn hắn một đoạn, dù sao máu tươi, chân nguyên trong cơ thể hắn đều hao sạch, ném hắn vào Vạn Xà Trì, để cho các tù phạm khác nhìn xem, muốn tuyệt thực sao? Vậy thì bị vạn xà phệ tâm mà chết đi!
Tên tà ma cách đó không xa giải thích.
- Tuyệt thực? Phi! Quả nhiên đáng chết! Bọn chúng tuyệt thực, cơ thể không cách nào tái sinh chân nguyên và máu tươi, chúng ta ăn cái gì? Loại con sâu làm rầu nồi canh này, đáng chết!
Tà ma bốn phía nhao nhao gật đầu.
Chỉ có Vương Khả là lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, người ta tuyệt thực muốn chết, các ngươi cũng không buông tha, đám tà ma các ngươi cũng quá tàn ác đi?
Hiện tại bản thân bị giam giữ, có phải cũng có kết quả giống như vậy hay không?
- Lão bát, hai người này là... ?
- Chu đường chủ tự mình yêu cầu giam giữ, về sau đường chủ còn muốn thẩm vấn! Đều là đệ tử Ma Giáo ta!
- Vậy được, trước nhốt lại đã!
Một đám tà ma trao đổi, Vương Khả, Chu Yếm bị giam giữ vào trong một gian đại lao. Mà nhóm tà ma áp giải hai người cũng rời khỏi đại lao đi chữa thương.
Cái phòng giam kia, khá là dơ bẩn, Vương Khả và Chu Yếm khẽ nhíu mày ngồi vào nơi hẻo lánh, trong đại lao còn có một đám đệ tử tiên môn chính đạo, giờ phút này mấy người bị xuyên xương tỳ bà, nhìn thấy hai người Vương Khả, đều lộ ra vẻ thù hận.
Đây là chính đạo, tự nhiên thù hận ma đạo, cho dù Vương Khả, Chu Yếm là tù phạm ma đạo, thì mắt đám tù phạm chính đạo này vẫn lộ ra hung quang như cũ.
- Ta là cháu trai đường chủ, ta muốn đổi phòng, ta phải đổi chỗ! Ta không muốn chờ ở chỗ này, ta muốn phòng đơn!
Chu Yếm lập tức kêu lên.
Nhưng đám tà ma phía ngoài căn bản không để ý tới, mà lại tập hợp một chỗ, bắt đầu đổ xúc xắc đánh bạc, trong lúc nhất thời, bên ngoài nhà tù vui vẻ ầm ĩ. Chu Yếm thấy vậy liền trợn mắt tức giận. Các ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy ta là cháu trai đường chủ à!
Chu Yếm không ngừng hô hào.
- Đừng ồn ào, tên đệ tử Ma Giáo nào bị giam giữ, cũng hô hào bản thân có quan hệ có bối cảnh, lừa gạt ai đấy? Lần trước còn có người nói mình là ngoại tôn của Ma Tôn nữa? Kết quả tra ra là một tên gạt người, ngươi đoán chúng ta sẽ làm gì? Bị đánh không thành hình người, đến bây giờ còn không khôi phục lại đấy! Đừng quấy rầy chúng ta đánh bạc! Bằng không, lão tử đánh chết ngươi!
Một tên tà ma đang đánh bạc, trợn mắt nhìn Chu Yếm.
Chu Yếm:
-...
Ta thực sự là cháu trai đường chủ mà, tại sao các ngươi không chịu tin chứ? Mặc dù thúc tổ giận ta, nhưng vẫn rất thương ta, trở về khẳng định sẽ thả ta ra ngoài.
- Này, ta nói là sự thật, ta tên là Chu Yếm, đại vương Đại Thanh, các ngươi không biết ta sao? Thúc tổ ta là Chu Hồng Y, ta... !
Chu Yếm vẫn tiếp tục kêu gào.
- Ba!
Một tiếng ba giòn vang, trên mặt Chu Yếm nhiều hơn một dấu bàn tay, ngoan ngoãn đi trở về chỗ Vương Khả.
Từ đầu đến cuối Vương Khả đều không nói chuyện, trơ mắt nhìn Chu Yếm che miệng bị đánh trở về. Còn may bản thân thông minh, không có la hét ầm ĩ, bằng không xui xẻo chính là ta!
Chu Yếm không chỉ bị đánh trên mặt, còn có uất ức trong lòng, mẹ nó, bản thân nói là sự thật mà.
- Nhìn cái gì vậy? Vương Khả, đừng cho rằng ta bị đánh, là ngươi có thể chế giễu. Hừ, rất nhanh thúc tổ sẽ thả ta ra, ngược lại, thúc tổ ta muốn giết ngươi, khẳng định ngươi chết chắc. Ngươi so với ta thảm hơn, so với ta thảm hơn gấp trăm lần!
Chu Yếm nổi giận mắng.
Đúng vào lúc này, đám tà ma bên ngoài cửa nhà lao, lập tức dừng đánh bạc lại, cùng nhau khẩn trương nhìn một đám tà ma đi tới, người dẫn đầu chính là Đồng An An, người đứng đầu Thần Long đảo, đón tiếp Chu Hồng Y ở bến tàu lúc trước, !
- Đàn, đàn chủ, ngài, sao ngài lại tới đây?
Một đám ngục tốt tỏ vẻ mặt khẩn trương nói.
Đồng An An không để ý đến đám ngục tốt, hai mắt nhìn bốn phía, giống như đang tìm ai.
- Nhìn đi, nói không chừng người này phụng mệnh lệnh của thúc tổ ta tới giết ngươi, Vương Khả, ngươi nhất định phải chết! Ta nói rồi, ngươi làm sao có thể so với ta, hiện tại ngươi thảm gấp trăm lần!
Chu Yếm nhỏ giọng nói.
Quả nhiên, Đồng An An bên ngoài nhà tù nhìn thấy Vương Khả, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
- Các ngươi đều mù rồi sao? Các ngươi dám nhốt ân nhân của đường chủ ở nơi dơ dáy bẩn thỉu kia sao? Còn nhốt chung cùng một đám tù phạm chính đạo nữa? Các ngươi có muốn ta đánh các ngươi hay không?
Đồng An An quát mắng.
- Hả?
Quần ma sững sờ, không rõ ràng cho lắm.
Sắc mặt Chu Yếm cũng cứng đờ, cảm thấy không đúng?
- Nhanh, nhanh, mở cửa ra!
Đồng An An lập tức đi đến vị trí phòng giam của Vương Khả.
Ngục tốt nhanh chóng mở cửa ra, còn Đồng An An thì lập tức xông vào trong đó, mặc kệ người khác nghi hoặc, Đồng An An một phát bắt được tay Vương Khả:
- Vị Vương huynh đệ này, khiến ngươi chịu khổ rồi, tại hạ quản giáo không nghiêm, thứ tội, thứ tội!
Nhóm tà ma:
-...
Đám tù nhân chính đạo:
-...
Chu Yếm:
-...
Tình huống gì đây?
- Thật ra ta cũng không bị sao, ngươi đây là... ?
Vương Khả không hiểu nhìn về phía Đồng An An.
Bản thân không biết hắn? Khách khí như vậy làm gì?
- Vương huynh đệ, mau mau, chúng ta ra ngoài nói, làm sao có thể để ngài đợi đâu ở nơi dơ dáy bẩn thỉu này được? Vừa rồi, ta đã tìm hiểu rõ ràng, lần này, ngài cứu vô số đệ tử Ma Giáo ta, càng cứu đường chủ một mạng!