Chương 16: Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được
Phụ trách: Vô Tà Team
Thẳng đến giữa trưa, Vương gia đại trạch vẫn không có động tĩnh, ngay cả cửa lớn cũng không mở, Nhiếp Thiên Bá rốt cục cảm giác được không bình thường.
- Đi gõ cửa! Nhẹ chút, không nên quấy rầy Trương thượng tiên!
Nhiếp Thiên Bá phân phó một thuộc hạ.
Có thuộc hạ đi gõ cửa.
Đông đông đông!
Thế nhưng trong Vương gia đại trạch căn bản không có đáp lại.
- Gõ lại!
Đông đông đông, đông đông đông, đông đông đông...
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn, thế nhưng bên trong không có chút động tĩnh.
- Không, không, không có khả năng!
Nhiếp Thiên Bá kinh hoảng nói.
Nhiếp Thiên Bá đã ý thức được mình bị lừa gạt, bỗng nhiên đạp đại môn một cái.
Oanh!
Đại môn bị đạp ra, nhưng trong Vương gia đại trạch trống rỗng, cái gì cũng không có.
- A? Không giống hôm qua nha? Lúc trước trong Vương gia đại trạch có đủ loại cây cảnh quý báu? Không thấy? Đi đâu rồi? Còn nữa, người đâu? Sao một người cũng không có?
Một đệ tử Nhiếp gia cả kinh kêu lên.
- Lục soát, nhanh lục soát, nhanh, nhanh!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
Nhiếp Thiên Bá bay thẳng về phía hậu viện, đệ tử Nhiếp gia cũng nhanh chóng phóng tới các phòng.
Vừa đến hậu viện, phát hiện hậu viện trống không.
- Không có khả năng, ha ha ha, không có khả năng, ta làm sao có thể bị lừa? Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Cái trán của Nhiếp Thiên Bá ứa ra mồ hôi, chạy vào đại điện tiếp khách của Vương gia.
Trong đại điện tiếp khách, ngày xưa bày đầy vật phẩm trang sức. Nhưng bây giờ trống rỗng, chỉ còn lại bốn bức tường.
Dời sạch?
- Gia chủ, đã lục soát qua, trong Vương gia đại trạch không có một người!
Một đệ tử Nhiếp gia hoảng sợ chạy đến bẩm báo.
- Gia chủ, đã lục soát, trong Vương gia đại trạch, đồ vật trong các phòng, toàn bộ không thấy, giường, bàn, ghế, nồi chén bát đũa mất hết! Vương gia làm sao có thể ở trong vòng một đêm dời đi hết thảy như vậy?
- Gia chủ, Vương gia khẳng định sớm có dự mưu, đã chuyển sạch mọi thứ, chỉ còn lại có bốn bức tường!
Cả đám thuộc hạ đến đây bẩm báo, để da đầu của Nhiếp Thiên Bá tê dại.
- Vương Khả? Hắn nghèo đến điên rồi sao? Tất cả mọi thứ đều dọn đi? Hết sạch? Một chút manh mối cũng không có sao? Tìm, tiếp tục tìm, khẳng định còn có manh mối, bọn họ còn có thể lên trời hay sao? Khẳng định là có địa đạo!
Nhiếp Thiên Bá tức đến run rẩy nói.
Nhiếp Thiên Bá muốn đập bàn, thế nhưng bốn phía trống rỗng, chỉ còn lại bốn bức tường, nơi nào có cái bàn để cho Nhiếp Thiên Bá đập?
- Vâng!
Một đám thuộc hạ nhanh chóng đi tìm kiếm.
Bây giờ Vương gia trống rỗng, đích xác là rất dễ tìm.
- Gia chủ, thuộc hạ nhìn xung quanh, Vương Khả ngay cả giấy vệ sinh trong nhà xí cũng mang đi! Căn bản không có lưu lại một chút manh mối!
Một thuộc hạ đến đây bẩm báo.
Nhiếp Thiên Bá rốt cục nghĩ thông suốt, Vương Khả bắt được U Nguyệt công chúa là giả, Trương thượng tiên kia cũng là giả, hắn là vì lừa gạt mình, thiết kế một âm mưu chờ mình vào bẫy. Mình bị Vương Khả lừa xoay quanh, còn đưa U Nguyệt công chúa chân chính cho Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá tức đến run run, lại tìm không thấy đồ vật để đập, cuối cùng phải lấy ngọc bội bên hông, hung hăng ném xuống đất.
- Ba!
Ngọc bội vỡ nát, Nhiếp Thiên Bá rốt cục không nhịn được hô lên:
- Vương Khả, ngươi cái tên lừa gạt này, ta muốn giết ngươi!
Trong Vương gia đại trạch, truyền đến tiếng rống tức giận của Nhiếp Thiên Bá, quanh quẩn toàn bộ Chu Tiên Trấn không tan.
Trên Chu Tiên Trấn, vô số tu tiên giả đều biến sắc.
- Kết thúc, kết thúc, là thật rồi, đêm qua ta nghe lão Vương ở sát vách nói, hắn làm đầu bếp của Nhiếp gia, nói Nhiếp gia xuất động tất cả lực lượng, muốn diệt Vương Khả nhất tộc, xem ra là thật!
- Còn cần nói? Hôm qua động tĩnh của Nhiếp gia, ngươi cũng không phải không biết!
- Vương Khả gia chủ đáng thương, kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không có phúc tiêu thụ!
- Phải, Nhiếp gia bá đạo cũng không phải ngày một ngày hai, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết! Hắn khẳng định sẽ làm thịt dê béo như Vương Khả!
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mua sản phẩm tài chính của Vương Khả? Phải mất hết sao?
- Không được, đó là toàn bộ tích súc của ta, Nhiếp Thiên Bá giết Vương Khả nhất tộc, đoạt tất cả tiền tài của hắn, trong đó có một bộ phận là của ta!
- Đúng, bảo Nhiếp Thiên Bá trả tiền! Chúng ta đoàn kết lại, nhất định phải lấy tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta về!
Dân chúng của Chu Tiên Trấn nhìn thấy “thảm kịch” của Vương gia, cũng không hận Vương Khả nổi, muốn lấy tiền mua sản phẩm tài chính về, chỉ có thể tìm Nhiếp Thiên Bá, cả đám xoa tay, trên dưới một lòng.
Nhiếp Thiên Bá làm sao cũng không nghĩ đến, mất U Nguyệt công chúa, bị Vương Khả lừa gạt hai viên bảo châu, ở Vương gia một cọng lông cũng không mò được, Vương Khả còn để lại cho mình một đống nợ nần!
Trong Vương gia đại trạch, rốt cục có đệ tử Nhiếp gia tìm được vị trí địa đạo.
Đám người Nhiếp Thiên Bá vội vàng chạy vào trong một địa đạo cực lớn, nhìn địa đạo rộng rãi kia, khuôn mặt của Nhiếp Thiên Bá không tự chủ được cứng đờ.
- Cái địa đạo này rộng lớn, có thể cưỡi ngựa xe được rồi, lớn như vậy, Vương Khả không có khả năng một đêm đào xong, ít nhất phải đào một năm! Một năm trước, Vương Khả đã lập mưu chạy trốn?
Một đệ tử Nhiếp gia không thể tin được nói.
Sâu trong địa đạo, một đệ tử Nhiếp gia nhanh chóng chạy về.
- Gia chủ, địa đạo kéo dài rất sâu, khẳng định đến bên ngoài Chu Tiên Trấn, hơn nữa sau khi Vương Khả rời đi, địa đạo đã sụp đổ, coi như chúng ta đào lại cũng không biết bọn họ chạy đi đâu rồi!
- Đúng vậy, sâu trong địa đạo đã bị chôn vùi, đầu mối gì cũng không có, gia chủ, không tìm được!
Đám đệ tử Nhiếp gia phàn nàn bẩm báo.
Giờ phút này mặc dù Nhiếp Thiên Bá yên tĩnh, nhưng trên mặt lại đỏ lên, tay có chút run rẩy, hiển nhiên là bị tức không nhẹ.
- Hòa thượng chạy được, nhưng miếu không chạy được!
Nhiếp Thiên Bá nghiến răng nghiến lợi nói.
- Gia chủ, Vương Khả là người ngoại lai, Vương gia đại trạch này cũng là Vương Khả mướn ở 10 năm trước, thuộc hạ tính toán, hình như năm nay cũng vừa vặn hết hạn, cho nên cái miếu này không phải của Vương Khả!