Chương 171: Thật làm ta mất mặt
Trên mặt càng là một khối tím một khối đen, tại sao lại trở lên lôi thôi như thế?
- Ngươi nhìn Vương Khả, rồi lại nhìn lại mình xem! Thật làm ta mất mặt, hừ!
Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng.
Nói xong Chu Hồng Y không để ý tới Chu Yếm. Để lại Chu Yếm phiền muộn, vì sao lại so sánh ta với Vương Khả? Độc huyết trên quần áo ta, còn không phải là do Vương Khả hại sao? Không phải ngươi muốn giết hắn sao? Sao giờ lại tán dương hắn? Vì sao chứ? Dựa vào cái gì?
Không cần nửa ngày tin tức Thánh Tử suýt bị hại chết, đã truyền khắp Thần Long đảo! Rất nhiều đệ tử Ma Giáo không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, ai mà to gan như vậy chứ!
Thánh Tử là do đích thân Ma Tôn phong, đặt ở trong vương triều nhân gian, chính là thân phận hoàng thái tử. Ai dám giết Thánh Tử? Toàn bộ Thần Long đảo đều rơi vào một bầu không khí ngột ngạt.
Đồng thời, một cái tên cũng trong nháy mắt truyền khắp Thần Long đảo, người kia chính là Vương Khả!
Ngày xưa Vương Khả ở vương cung Đại Thanh cứu rất nhiều đệ tử Ma Giáo tạm thời không đề cập tới, bây giờ, vì Thánh Tử không để ý an nguy của bản thân nhảy vào Vạn Xà Trì, phần khẳng khái này, theo như lời nói ở trước mặt đường chủ lúc sáng, hành động đó chính là 'Nghĩa bạc vân thiên', 'trụ cột Ma Giáo'.
Ai nghe nói sự tích của Vương Khả, mà không muốn giơ ngón tay cái lên? Cũng từ đó mạt chược do Vương Khả phát minh, truyền khắp toàn bộ Thần Long đảo.
Giờ khắc này Vương Khả cũng không biết mình đã trở thành nhân vật phong vân Thần Long đảo, hơn nữa lúc giữa trưa, còn bị đệ tử Ma Giáo dẫn tới hành cung của Chu Hồng Y ở trung tâm đảo.
Nhìn thấy Nhiếp Thanh Thanh yếu ớt ở bên trong một gian đại điện.
- Thanh nhi, Vương Khả đã đến, ngày đó hắn giết nàng, nàng không muốn hắn chết sao?
Chu Hồng Y cau mày nói.
Nhiếp Thanh Thanh nhìn Vương Khả cách đó không xa, thần sắc phức tạp, cứ tưởng rằng hôm đó đã đồng quy vu tận cùng quần ma, ai lại nghĩ đến, cuối cùng mình và Chu Hồng Y không ai chết cả.
- Ta không trách hắn!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Vì sao?
Chu Hồng Y buồn bực nói.
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Chu Hồng Y, lời Chu Hồng Y vừa đến khóe miệng lập tức ngừng lại. Thanh nhi đã nảy sinh tử chí, làm sao biết trách tội người muốn giết nàng chứ? Cảm tạ còn không kịp ấy chứ!
- Được rồi, được rồi, chúng ta không trách, nhưng nàng cũng không thể tiếp tục làm việc ngốc!
Chu Hồng Y lo lắng nói.
- Vương Khả? Ngươi nói đi?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả cười khổ nói.
Lông mày Chu Hồng Y nhíu lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện này nàng hỏi Vương Khả làm gì?
Sau khi Chu Hồng Y phiền muộn, chỉ biết trừng mắt nhìn Vương Khả, ra hiệu hắn không được nói lung tung.
- Thượng thiên có đức hiếu sinh, ta cảm thấy, có thể sống tại sao lại muốn chết chứ?
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh nhìn Vương Khả một chút, lộ ra nụ cười khổ.
- Thanh nhi?
Chu Hồng Y lo lắng nói.
- Ta muốn nói chuyện riêng với Vương Khả một chút!
Nhiếp Thanh Thanh hít sâu một cái nói.
- Một mình?
Chu Hồng Y nhíu mày không đồng ý.
- Làm sao? Ngươi cảm thấy, ta sẽ có ý tứ đối với tiểu gia hỏa này hay sao?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Làm sao biết được, đúng là ta, ta chính là... !
Chu Hồng Y cười khổ một hồi.
Chu Hồng Y tin tình cảm của Nhiếp Thanh Thanh đối với mình, đương nhiên sẽ không nghĩ đến phương diện này, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Vương Khả, để Vương Khả khuyên Nhiếp Thanh Thanh nhiều hơn một chút, từ bỏ tử chí đi.
- Không cho phép nghe lén!
Nhiếp Thanh Thanh lại nhìn Chu Hồng Y.
- Yên tâm, ta cam đoan không có người thứ ba có thể nghe được nàng và Vương Khả nói chuyện!
Cuối cùng Chu Hồng Y gật đầu một cái.
Chu Hồng Y buồn bực lui ra khỏi đại điện. Còn Nhiếp Thanh Thanh thì lật tay thi triển chân nguyên kết giới, ngăn cách hai người, để tránh thanh âm tiết ra ngoài.
Bên trong đại điện chỉ còn lại hai người Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh.
Vương Khả lộ ra một nụ cười khổ:
- Nhiếp điện chủ, ta không nghĩ tới..., lúc trước có nhiều hiểu lầm, xin hãy tha lỗi!
Nhiếp Thanh Thanh liếc mắt nhìn Vương Khả, khe khẽ thở dài:
- Cuối cùng ngày ấy ngươi vẫn không thể chạy thoát!
- Trốn chỗ nào cho được? Đám tà mà tưởng ta giết ngươi, cảm tạ ta quá nhiệt tình, ta... !
Vương Khả lộ ra một nụ cười khổ.
- Ngươi cũng tính là may mắn, thế mà có thể sống đến bây giờ!
Nhiếp Thanh Thanh khẽ thở dài.
- May mắn? Có một chút! Thế nhưng, hiện tại Nhiếp điện chủ tỉnh lại, ta cũng an toàn, chúng ta tìm một cơ hội, sớm về Thiên Lang Tông đi?
Vương Khả mong đợi nói.
- Về Thiên Lang Tông? A, không trở về được, vĩnh viễn cũng không trở về được!
Nhiếp Thanh Thanh cười khổ nói.
- Vì sao? Bởi vì ngươi thành Ma ư? Ta có thể nhìn ra, tâm của ngươi một mực ở trên chính đạo, ngươi không phải ma! Nhất định sư tôn sẽ tin tưởng ngươi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu đâu! Ma? Ngươi biết cái gì là ma không? Tại sao một người thật tốt lại biến thành ma? Phân chia như thế nào?
- Ma? Kiến thức của ta vẫn luôn nửa vời!
Vương Khả nhíu mày không hiểu.
- Thế gian này, tồn tại một loại đồ vật, gọi là 'Ma chủng', truyền ma chủng vào thân thể của một người, sẽ dung hợp với linh hồn ý thức người đó, nếu người nguyện ý dung hợp cùng ma chủng, thì sau khi dung hợp chính là ma! Nếu linh hồn ý thức người đó không nguyện ý, cái ma chủng kia cũng không có cách nào, cuối cùng sẽ tan thành mây khói! Cho nên, thành hay không thành ma, đều ở một ý niệm!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
- Ma chủng, dung hợp cùng linh hồn ý thức của người? Ma hoá? Vậy cái ma chủng kia ở đâu ra?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Bình thường ma chủng do tà ma đời trước ngưng tụ!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
Vương Khả nhíu mày suy tư, cái này có chút giống phim Quỷ Hút Máu trên địa cầu, người bị quỷ hút máu cắn qua, sẽ nhiễm tinh huyết của quỷ hút máu, sau đó biến thành hậu duệ của quỷ hút máu?
- Có nguyện ý thành Ma hay không, chỉ là một ý niệm của người bị truyền ma chủng vào? Đệ tử Ma Giáo chính là người lựa chọn dung hợp cùng ma chủng? Lúc trước bọn họ đều đồng ý?