Chương 194: Đen Đen
Những ngày gần đây, nhị sư huynh ở trong đại lao gieo hi vọng cho chúng tù phạm, kể lại những khó khăn của Vương Khả.
Nhìn thấy có người hoài nghi, nhị sư huynh lập tức làm ra vẻ rèn sắt không thành thép.
- Tại sao các ngươi có thể nói ra những lời này? Vương sư đệ vì cứu chúng ta, xâm nhập ma quật, không để ý sinh tử, vì các ngươi, mỗi một ngày mỗi một giây, đầu đều để ở trên thắt lưng, vật lộn vì chúng ta, Vương sư đệ vì cứu chúng ta, ngay cả mạng cũng không để ý, các ngươi còn có mặt mũi hoài nghi Vương sư đệ sao?
Nhị sư huynh tỏ vẻ xem thường, quở trách người vừa rồi.
- Chúng ta, chúng ta... !
Người vừa mới hoài nghi, xấu hổ cúi đầu.
- Nhị sư huynh nói không sai, các ngươi, ta cũng cảm thấy e ngại vì các ngươi! Loại lời này mà cũng nói ra được!
- Vương sư đệ khó khăn như nào, ngươi biết không? Hắn đây là mạng cũng không cần! Hắn muốn cứu chúng ta, các ngươi còn hoài nghi hắn?
- Xâm nhập Ma Giáo? Ai dám chứ? Đệ tử chính đạo nào dám? Nhưng Vương sư đệ hắn dám, một con cừu non xông vào trong bầy sói cứu ngươi, tâm của ngươi đều đen rồi sao? Còn hoài nghi hắn?
- Vương sư đệ cứu Thánh Tử Ma Giáo? Ngươi nghĩ hắn nịnh nọt sao? Ngươi không biết xấu hổ! Ngươi đang đâm đao vào ngực Vương huynh đệ đó!
- Lòng người đúng là thịt mà, Vương sư đệ vì ngươi móc tim móc phổi, không cần mạng tới cứu ngươi, nhưng ngươi không ngừng giội nước bẩn cho Vương huynh đệ, phi, làm sao ngươi làm ra được chuyện này?
- Ngươi biết mỗi ngày Vương sư đệ nguy hiểm như nào không? Ngươi nhiều nhất bị rút ra chút máu, còn hắn một khi bại lộ, chính là mất mạng đó!
- Ai dám tiếp tục vu khống Vương sư đệ một câu, ta không để yên cho hắn!
Một đám tù phạm chính đạo cúi đầu xì xào bàn tán, ở dưới sự dẫn dắt của nhị sư huynh, mọi người đều bị tẩy não. Người có chút hoài nghi động cơ của Vương Khả không trong sáng e ngại không thôi. Đều cho rằng Vương Khả chịu nhục, xuống địa ngục cứu người! Loại tinh thần kính dâng, nhân phẩm này, không được phép làm bẩn nửa điểm.
Đúng lúc này, Chu Yếm bị giam vào nhà tù.
- Vương Khả là đệ tử Thiên Lang Tông, các ngươi phải tin tưởng ta, hắn là đệ tử Trần Thiên Nguyên, là giả, hắn là đệ tử chính đạo, các ngươi phải tin tưởng ta! Ta nói là sự thật! Mau đuổi theo giết Vương Khả!
Chu Yếm liều mạng gào thét ở trong đó.
Tiếng gầm này, khiến chúng tù phạm đều biến sắc.
Hết rồi, Vương sư đệ bại lộ rồi ư? Tên tà ma đáng chết này, hắn muốn hại chết Vương sư đệ!
- Đánh hắn!
Nhị sư huynh tức giận nói.
- Đánh!
Một đám tù phạm lập tức nhào tới.
Không quan tâm gì khác, tên hỗn đản này, hại hi vọng của chúng ta bị huỷ, chúng ta ngay cả hi vọng cũng không có, còn sợ chết sao? Chu Yếm hư nhược gặp phải đám tù phạm thù hận, trong tiếng kêu thảm vượt qua một đoạn kinh lịch như địa ngục.
Thẳng đến khi Vạn Xà Trì vang lên một tiếng nổ lớn.
Oanh!
Vương Khả, công chúa U Nguyệt bị bắn ra.
...
Lực trùng kích của Xà Vương kinh khủng đến bực nào, uy lực băng cứng nổ tung, còn kinh khủng hơn so với một quyền toàn lực của Đồng An An, cái này mà đánh lên người Vương Khả, tất nhiên tu vi Vương Khả lại đột phá tiếp, trọc chân khí thay đổi màu sắc lần thứ hai, sau đó sẽ biến thành hoả táng!
Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, công chúa U Nguyệt không chút do dự ngăn ở trước mặt Vương Khả, cho dù có vòng bảo hộ, cũng bị đụng cho phun ra một ngụm máu tươi, bắn lên không trung.
Vương Khả không nhận trùng kích, nhưng nhìn bạn gái vì mình bị thương, thì vô cùng vô cùng sốt ruột.
- U Nguyệt!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Khụ khụ, ta không sao!
Công chúa U Nguyệt cười khổ ngã quỵ xuống.
Làm sao có thể không có việc gì, chỉ là không muốn Vương Khả lo lắng mà thôi. Lần va chạm vừa rồi, Vương Khả nhìn thôi cũng thấy đau, đồng thời cũng cảm động vì hành động không chút do dự cứu mình của công chúa U Nguyệt.
- Ta ôm nàng!
Vương Khả lập tức ôm lấy công chúa U Nguyệt.
- Vương huynh đệ?
Đồng An An và quần ma mờ mịt nhìn về phía Vương Khả.
Tại sao Vương Khả trở lại? Không phải hắn là kim bài nằm vùng, đại lão Nguyên Anh cảnh sao?
- Rống!
Đúng lúc này, một con cự xà từ bên trong Vạn Xà Trì ầm vang xông ra, đụng cho đại lao lập tức đong đưa.
- Xà Vương, là Xà Vương!
Một đám tà ma sợ hãi kêu lên.
- Ngăn con súc sinh này lại! Ta lập tức tới ngay!
Vương Khả nhìn về phía mọi người hô lên.
- Được!
Đồng An An đáp lại một tiếng theo bản năng.
Có lẽ, mọi người vẫn còn nhớ thân phận của Vương Khả, đại lão Nguyên Anh cảnh, kim bài nằm vùng! Cho nên, đại lão Nguyên Anh cảnh hạ lệnh, liền hét lên một tiếng theo bản năng.
Một đám tà ma xuất thủ đối với Xà Vương.
- Rống!
- Oanh!
Xà Vương gào thét, toàn bộ đại lao đều truyền đến tiếng oanh minh, đại chiến kịch liệt, lập tức thu hút ánh mắt tò mò của vô số đệ tử Ma Giáo phía trên hải đảo.
Còn Vương Khả lại ôm công chúa U Nguyệt, bay thẳng đến trung tâm Thần Long đảo.
- Đường chủ, cứu mạng! Xà Vương tạo phản, nó muốn ăn sạch đệ tử Ma Giáo! Đường chủ, cứu mạng!
Vương Khả vừa chạy, vừa hô hào.
Còn Đồng An An đang trong chiến đấu bị đánh bay, đột nhiên sửng sốt nhìn về phía Vương Khả trốn chạy nơi xa.
Không đúng! Không phải Vương huynh đệ là đại lão Nguyên Anh cảnh sao? Đại lão Nguyên Anh cảnh, không có khả năng sợ hãi Xà Vương, hốt hoảng chạy trốn là có ý gì?
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ Vương Khả không phải Nguyên Anh cảnh?
Đột nhiên, lời nói lúc trước của Chu Yếm vang lên trong đầu Đồng An An.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Vương Khả lừa đảo? Hắn căn bản không phải Nguyên Anh cảnh, ngày đó ta đánh hắn không có việc gì, thật là có pháp bảo hộ thể?
- Rống!
Xà Vương rít lên một tiếng, đánh tan đám người ở xung quanh, lập tức đuổi giết theo Vương Khả.
Trận pháp Vạn Xà Trì giống như bị Xà Vương xông phá, nhóm xà tướng đến sau đó, nhao nhao giúp đỡ Xà Vương, chống đối đệ tử Ma Giáo ở xung quanh.
- Dừng lại, rống, ta muốn ăn ngươi, rống !
Xà Vương hung mãnh đuổi theo Vương Khả.
Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt một đường chạy đi, rốt cục cách hành cung Chu Hồng Y càng ngày càng gần.