Chương 197: Vĩnh Cửu Nhà
Chỉ thấy, Vương Khả há miệng, hung hăng phun ra hỏa diễm, bay thẳng đến chỗ tám tên Kim Đan muốn chạy trốn.
- Cái gì?
Tám tên Kim Đan sợ hãi kêu lên.
Chỉ thấy, miệng Vương Khả giống như pháo laser, ánh sáng cực nóng, mãnh liệt mà đến.
- Ầm ầm !
Miệng phun ngập trời hỏa diễm, khiến vô số đệ tử Ma Giáo đều mở to hai mắt nhìn.
- Vương huynh đệ giấu đại chiêu gì đây? Cường điệu như vậy?
- Pháp thuật hỏa diễm sao?
- Thế nhưng, từ trước tới giờ ta cũng chưa từng thấy qua pháp thuật hỏa diễm từ trong miệng phun ra!
- Vương huynh đệ biết phun lửa?
Giữa tiếng hô kinh ngạc, Vương Khả phun ra trọc chân khí, trong nháy mắt bao phủ tám người bịt mặt. Tám người bịt mặt quay đầu bỏ chạy, thế nhưng, trọc chân khí quấn lấy tám người, khiến họ chạy đến nơi nào, cũng bị hỏa diễm bao vây lấy.
Trọc chân khí rất bắt lửa, lại thật lâu không tắt, quan trọng hơn chính là, cương khí không phòng ngự được, đập cũng không đập hết.
- Đây là lửa gì? Vì sao không dập được!
Tám người bịt mặt sợ hãi kêu lên.
Lửa lớn rừng rực bao vây tám người, trong nháy mắt, quần áo trên người tám người này đều bị đốt không còn.
- Là Nam đổ thánh? Là bọn hắn? Tại sao lại như vậy, tại sao bọn họ muốn giết Thánh Tử và Vương huynh đệ?"
- Nhanh, bắt lại!
- Mặc kệ bọn hắn là ai, dám giết Thánh Tử, chính là tội chết, đừng để hắn chạy!
Vô số đệ tử Ma Giáo nhào về phía tám người bịt mặt.
- Không, tại sao không dập được ngọn lửa này, vì sao chứ?
Tám người bịt mặt hoảng sợ kêu lên.
Tám người bị đại hỏa đốt cho bong da tróc thịt, nơi xa có một con sông lớn, họ muốn nhảy vào trong đó, ẩn núp chạy trốn, thế nhưng, ngọn lửa quỷ dị này có thể cháy được trong nước.
Trốn? Nếu không có ngọn lửa này, Thần Long đảo đang hỗn loạn, tùy tiện chọn một một cái địa phương chui vào, cũng có thể khiến cho người ta tìm không thấy.
Nhưng hiện tại, người đầy lửa, cho dù mù lòa cũng sẽ không mất dấu.
Kim Đan cảnh thì thế nào? Dưới lượng lớn phi kiếm bắn ra, tám người bịt mặt lập tức nhận đả kích trước đó chưa từng có.
Mà giờ khắc này, Đồng An An núp trong bóng tối nhìn thấy tám tên thủ hạ sắp bị bắt lấy, thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
- Ta nghĩ sai rồi sao? Vương Khả không gạt ta? Gạt ta chính là tên vương bát đản Chu Yếm kia?
Đồng An An lộ vẻ tuyệt vọng.
Tám tên thuộc hạ bị bắt, chắc chắn bản thân sẽ bị khai ra.
Quan trọng hơn chính là, Đồng An An thấy trên đầu Xà Vương có một người mặc áo đen lơ lửng, người áo đen kia mang theo một cái mặt nạ ác quỷ, ở trên cao nhìn xuống, quan sát chiến đấu phía dưới.
- Ma, ma, Ma Tôn? Ma Tôn đến? Xong đời, ta xong đời rồi!
Đồng An An kinh hãi, khẽ run rẩy, lập tức chui vào trong bóng tối biến mất.
Ở cửa hành cung Chu Hồng Y.
- Vương Khả, ngươi sao thế? Tại sao toàn thân người đang bốc cháy vậy?
Công chúa U Nguyệt hoảng sợ kêu lên.
Vương Khả khóc không ra nước mắt, cái công pháp lừa người này! Mình đã phun ra tất cả trọc chân khí, thế nhưng, năng lực khôi phục của bản thân Đại Nhật Bất Diệt Thần Công quá mạnh, hiện tại lại bổ sung một bộ phận trọc chân khí, lại đốt cháy.
Vương Khả cảm giác, lỗ chân lông trên người đều đang bốc hỏa, cái trọc chân khí này rất dễ cháy, không qua bao lâu, bản thân sẽ bị thiêu thành cặn bã.
- Ta sắp chết rồi, ta sắp bị thiêu chết, U Nguyệt! Chúng ta mới hôn môi một lần! Ta không cam tâm!
Vương Khả khóc không ra nước mắt chờ chết.
Thật vất vả mới nói chuyện được với người con gái mình thích, giờ liền xong đời sao?
- Lửa? Nhanh, đeo vòng tay của ta lên!
Công chúa U Nguyệt nhanh chóng đưa vòn tay cho Vương Khả đeo lên.
- Nàng giữ đi, ta sắp bốc cháy rồi, cho ta cũng sẽ hóa thành tro bụi! Nhớ kỹ, chọn cho ta một cái hũ tro cốt tốt một chút! Đó là nhà vĩnh cửu của ta đấy!
Vương Khả tuyệt vọng nói.
- Thi Quỷ Băng Phong!
Công chúa U Nguyệt hét lớn một tiếng.
- Ông!
Vòng tay lập tức bắn ra vô số hàn khí, trong nháy mắt bay thẳng đến thể nội Vương Khả, cỗ hàn khí kia vừa vào trong cơ thể Vương Khả, liền ở giúp đỡ Vương Khả áp chế hỏa diễm trong thể nội.
Chỉ thấy hỏa diễm bị đông cứng từng chút một, toàn bộ hỏa diễm trên người Vương Khả, cũng bị băng phong từng chút.
Vương Khả bị đông lại mặt mũi tràn đầy băng sương, lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, phong bế? Hỏa diễm bị phong bế?
- Mẹ ta kể, Tương Tư Trùng, là thượng cổ băng hàn thần trùng, những nơi đi qua, đều là băng thiên tuyết địa! Có thể phong bế hỏa diễm trong cơ thể ngươi?
Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
- Phong bế, phong bế!
Vương Khả vui mừng nói.
- Tạch tạch tạch!
Đột nhiên, mười tám viên niệm châu, xuất hiện vết rạn nứt.
- Không tốt, hình như rất khó ngăn chặn, Vương Khả, nhiều nhất Thi Quỷ Băng Phong của ta chỉ kiên trì được nửa tháng, không thể vĩnh viễn phong bế hỏa diễm trong cơ thể ngươi!" công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
"Không sao, không sao, kiên trì một chút thời gian, như vậy là đủ rồi!
Vương Khả lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.
Nửa tháng? Nửa tháng ta có thể về Thiên Lang Tông, dùng công đức bên trong Định Quang Kính tự cứu mình.
- U Nguyệt, ta thực sự yêu nàng chết mất!
Vương Khả kích động ôm công chúa U Nguyệt hôn một cái.
Nhưng, công chúa U Nguyệt lại ngẹo đầu, ngất đi.
- U Nguyệt!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Sau khi kiểm tra một phen, lại phát hiện công chúa U Nguyệt hư thoát, vừa rồi vì cứu mình, nàng đã chịu đựng thương thế rót toàn bộ lực lượng vào thôi động cái niệm châu này.
- Tốt rồi, tốt rồi, không sao!
Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt thở dài một hơi.
- Vương Khả, ngươi có nên mặc một bộ quần áo trước hay không?
Thánh Tử ở một bên tỏ vẻ cổ quái nói.
Hoá ra vừa rồi quanh thân Vương Khả bốc lửa, nên đã đốt gần hết quần áo, chỉ còn lại một chút nội y rách nát và một lượng lớn vòng tay trữ vật treo ở trong ngực.
- Tạ Thánh Tử nhắc nhở! Thánh Tử, bản thân ngươi cũng cẩn thận một chút, nói không chừng còn có người muốn hại ngươi!
Vương Khả lập tức lấy ra quần áo đổi lên.
- Ta không cần lo lắng, bởi vì, Ma Tôn đã tới, ngươi xem!
Thánh Tử đắc ý nói.
Chỉ thấy, bụi mù bốn phía giống như bị một cỗ pháp lực lớn cuốn bay tứ tán, tất cả đệ tử Ma Giáo đều nhận thấy một cỗ khí tức khổng lồ áp bách, quỳ một chân trên đất.