Chương 209: Có Hay Không Đồng Tình Tâm A?
Vừa rồi không dùng, ta sẽ bị thiêu chết!
- Ừ, mà thôi, dù sao cũng là của ngươi, ngươi muốn dùng thế nào cũng được, chỉ là, những ngày này ngươi xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói, Nhiếp điện chủ lấy thân nuôi ma, cùng quần ma đồng quy vu tận, bị ngươi phá hủy?
Trần Thiên Nguyên nghi ngờ nói.
- Sư tôn, khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, đệ tử... !
Vương Khả kể sơ lại tình huống trong khoảng thời gian này một lần.
Đương nhiên, ở trong phiên bản của Vương Khả, Vương Khả là người chính trực, xử sự công chính, là tấm gương cho chính đạo, vì cứu công chúa U Nguyệt, vật lộn với các đại ma đầu, thậm chí xâm nhập ma quật, cứu được đệ tử chính đạo, cuối cùng may mắn chạy ra, gặp Trần Thiên Nguyên.
Đoạn đường này, tất cả đám người Trương Thần Hư, Chu Yếm, Chu Hồng Y, Đồng An An, Ma Tôn, Thánh Tử đều là nhân vật phản diện, Vương Khả bộ bộ kinh tâm, cửu tử nhất sinh. Là khắc tinh tội ác, tấm gương chính đạo!
Đoạn đường phập phồng thoải mái này, khiến Trần Thiên Nguyên nghe xong cũng tỏ vẻ cổ quái, đồ đệ này nói dối thật giống, được Ma Tôn thưởng thức? Phong làm Thần Long đà chủ. Ma Tôn người ta mù lòa hay sao? Không nhìn ra ngươi là chính đạo? Còn cùng chơi mạt chược với đệ tử Ma Giáo? Ngươi cho rằng ta có tin hay không?
- Vương Khả, ta biết, công chúa U Nguyệt bị cha nàng mang đi, tạo thành đả kích rất lớn đối với ngươi, khiến cảm xúc ngươi bất ổn, tinh thần hoảng hốt, cho nên nói năng linh tinh, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào. Không có công chúa U Nguyệt, thì trên đời này vẫn còn rất nhiều cô gái tốt, không cần suy nghĩ nữa, ngươi về Ngộ Kiếm Phong nghỉ ngơi thật tốt đi!
Trần Thiên Nguyên an ủi.
- Sư tôn, ngươi cho rằng ta thất tình dẫn đến lên cơn sao?
Vương Khả buồn bực nói.
- Nghỉ ngơi thật tốt, không có chuyện gì đâu! Rất nhanh sẽ trôi qua! Không cần nghĩ tới công chúa U Nguyệt!
Trần Thiên Nguyên vỗ bả vai Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Tốn nước miếng nửa ngày, cuối cùng mình nói vô ích sao?
Sư tôn không tin, Vương Khả cũng không cưỡng cầu, liền một mình về Ngộ Kiếm Phong trước.
Dù sao, lần này cũng suýt bị hoả táng, hắn còn rất nhiều điều không hiểu rõ đối với Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, nhất định phải trở về cẩn thận nghiên cứu một lần.
...
Mười ngày sau!
- Đại sư huynh trở về, đại sư huynh trở về!
Ngoài sơn môn truyền đến âm thanh kinh ngạc, vui mừng.
Mười lăm ngày sau!
- Nhị sư huynh trở về, chư vị sư huynh đệ mất tích cũng quay về rồi!
- Nhị sư huynh, các ngươi còn sống, thật sự là quá tốt, chúng ta cho là các ngươi không còn nữa, ô ô ô!
- Nhị sư huynh, những năm này điện chủ ra ngoài tìm ngươi, nhưng một mực không có tin tức của các ngươi, hiện tại trở về, quá tốt rồi!
Ngoài sơn môn một mảnh huyên náo.
Khoảng thời gian này, Thiên Lang Tông đều vô cùng náo nhiệt, tất cả người bế quan đều xuất quan.
điện chủ Đông Lang Điện không rõ sống chết, đại sư huynh xuất chinh bị tấn công, nhị sư huynh cùng một vài sư huynh đệ gầy như que củi trở về. Từng chuyện lớn, làm cho cả Thiên Lang Tông đều nôn nóng bất an.
Mà Trương Chính Đạo trong đám người, nghe tin tức tứ phương, cũng một trận sợ hãi thán phục.
- Thiên Lang Tông thật là náo nhiệt! Không được, ta phải đi nhìn xem Vương Khả thế nào rồi? Vừa rồi đi hỏi thăm Trần Thiên Nguyên về tình huống liên quan tới công chúa U Nguyệt, Trần Thiên Nguyên nói cha nàng đã gặp qua Vương Khả, còn... !
Trương Chính Đạo vô cùng lo lắng chạy lên Ngộ Kiếm Phong.
Nghĩ thầm, cha công chúa U Nguyệt từ chối Vương Khả, nhất định khiến Vương Khả rất khó chịu, đã nhiều ngày như vậy, không xuống Ngộ Kiếm Phong một lần.
Lúc Trương Chính Đạo đi đến quảng trường Ngộ Kiếm Điện, đang muốn đến an ủi Vương Khả, thì toàn bộ lời nói đều nghẹn ở trong họng.
Chỉ thấy, phía trên quảng trường Ngộ Kiếm Điện, đặt một cái ghế nằm.
Trên ghế nằm, Vương Khả mặc quần đùi đi biển mà Trương Chính Đạo chưa từng thấy, nằm phơi nắng ở một cái tư thế cực kỳ gợi đòn.
Quan trọng là, bên cạnh còn có một cái dù che, như vậy còn phơi nắng cái rắm à?
Đệ tử Vương gia đứng bên cạnh đưa nước trái cây ướp lạnh lên cho Vương Khả uống một ngụm, lại lui xuống.
Vương Khả đeo một cái kính râm chưa từng thấy, cầm một cái quạt nan, nằm dưới dù phơi nắng, phe phẩy quạt, uống nước trái cây ướp lạnh. Vẻ mặt than thở.
Hắn không nhìn ra trò gian trá bên trong Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, nói nhảm rất nhiều cuối cùng tổng kết một câu, chính là 'cứ mò mẫm luyện trước, sự tình về sau, sau này hãy nói'. Thần công kia, Vương Khả cũng không có gì để nói nữa rồi.
- Ta không nắm được tình yêu, cứ trơ mắt nhìn nó chạy đi, khắp nơi trên thế giới đều là người hạnh phúc, vì sao không có ta... !
Trương Chính Đạo nghe Vương Khả khẽ hát, vẻ mặt mờ mịt đi tới.
- Vương, Vương Khả? Ngươi như này là đang đau khổ sao?
Trương Chính Đạo mờ mịt đi tới.
Vương Khả liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo đi tới, không để ý đến, tiếp tục phe phẩy quạt nan.
- Vương Khả, ngươi sống qua ngày thật sảng khoái, ta nghe nói cha công chúa U Nguyệt cho ngươi một trăm vạn tiền chia tay đúng không?
Trương Chính Đạo đỏ mắt nói.
- Đại ca, ta đang thất tình, ngươi không nhìn ra sao? Còn nói chuyện tiền với ta?
Vương Khả không để ý đến.
- Thất tình? Thất tình cái rắm! Vương Khả, không phải ngươi chỉ thích tiền thôi sao? Tại sao trước kia ta không nhìn ra ngươi cũng có hứng thú đối với nữ nhân? Ngươi khẳng định cảm thấy lừa bịp không đủ tiền?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Trước kia là không gặp được phụ nữ khiến cho ta rung động, khó khăn lắm mới gặp được một cái, lại bị ép chia rẽ! Ngươi không đồng cảm thì thôi, lại còn xát muối lên vết thương của ta?
Vương Khả gắt lên với Trương Chính Đạo.
- Không có cách nào, cha công chúa U Nguyệt, nói một là một hai là hai, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Sư tôn ta nói như vậy, ngươi cũng nói như vậy? Ngươi một chút đồng cảm cũng không có, đây chính là mối tình đầu của ta!
Vương Khả mắng.
- Mối tình đầu? Ngươi tu luyện nhiều năm như vậy, chỉ có người phụ nữ này lọt vào mắt thôi sao? Đừng như vậy, trên đời này còn rất nhiều phụ nữ, ngươi lại có tiền như vậy?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Tình yêu là thần thánh, làm sao có thể dùng tiền tài đến làm bẩn? Dung tục!