Chương 211: Thần Vương
- Hiện tại ta nổi danh, có thân phận, có địa vị, mẹ nó, tài nguyên cuồn cuộn bày ở trước mặt ta, ta không lấy, lại đi trộm mộ tổn thương thanh danh trục lợi nhỏ? Ta có bệnh à!
Vương Khả khinh bỉ nói.
- Thanh danh? Cái đồ chơi này có thể biến ra tiền sao? Tại sao ta không biết nhỉ, đệ tử Thiên Lang Tông nhiều như vậy, sao ta không nhìn thấy mấy người phát tài?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Đó là bởi vì, bọn họ không biết cách lợi dụng thân phận của mình! Nhìn xem, có một chỗ dựa lớn như Thiên Lang Tông, ra cửa, hơi động môi là có thể lấy được lượng lớn tiền tài vào túi, bọn họ lại không lợi dụng, chậc chậc!
Vương Khả lắc đầu khinh bỉ nói.
Trương Chính Đạo trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi chỉ khoác lác, hơi động mồm mép là có thể kiếm tiền? Tại sao ta không thấy người làm được bao giờ, ta... !
Trương Chính Đạo mới nói một nửa, bỗng nhiên cương cứng tại đó, bởi vì Trương Chính Đạo chợt nhớ tới, tên Vương Khả này chính là người tài giỏi như thế, hắn kiếm tiền, không phải chỉ là động mồm mép thôi sao?
- Vương huynh, không, Vương ca, ta với ngươi lăn lộn, ngươi mang ta theo với, chúng ta cùng đi ra kiếm tiền, có được không?
Bỗng nhiên Trương Chính Đạo thay đổi, ra vẻ nịnh nọt.
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Vương ca, ngươi xem, ta cũng tính là nhân tài, công việc gì bẩn thỉu, không biết xấu hổ, đều có thể giao cho ta, ngươi ngồi ở kia nghỉ ngơi một chút là được, việc gì khổ sở cứ giao cho ta, chúng ta phối hợp là ăn ý nhất!
Trương Chính Đạo lập tức lấy lòng nói.
Khuôn mặt Vương Khả giật giật:
- Nụ cười này của ngươi quá giả, đừng làm như vậy, ta nhìn thấy cũng chán ghét, sợ cơm sáng nôn ra!
- Được, Vương huynh, ngươi đồng ý là được, về sau chúng ta cùng đi kiếm tiền! Vương huynh, chúng ta phải kiếm như thế nào?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo lập tức nghiêm lại.
- Kiếm tiền? Đầu tiên phải có một cái danh hào!
Vương Khả cau mày nói.
- Danh hào?
- Ta hỏi ngươi, ta kiếm tiền có kỳ diệu hay không?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Kỳ diệu, quá kỳ diệu! Lúc ở Chu Tiên trấn, ngươi chẳng những làm trò trước mặt tà ma còn lấy tiền của tà ma, lấy tiền chính đạo, cuối cùng chuyện gì cũng không xảy ra, quá không biết xấu hổ, à không, quá kỳ diệu!
Trương Chính Đạo lập tức nịnh nọt.
- Thần? Phải lấy 'Họ' ta làm tên, Vương? Nếu không, gọi là Thần Vương đi!
Vương Khả cau mày nói.
- Thần Vương Bát? Đây là cái tên gì?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Thần Vương Bát cái con mẹ nó, là Thần Vương, Thần Vương hiểu không? Công ty Thần Vương!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Công ty là cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Công ty, giống như hiệu buôn ấy!
Vương Khả giải thích nói.
- Hiệu buôn? Vậy thì gọi là Thần Vương hiệu buôn không được sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Gọi là công ty Thần Vương! Hiệu buôn của người khác làm sao có thể giống với công ty của ta? Bọn họ vẫn còn ở giai đoạn nguyên thủy ngu muội, cái công ty này của ta, dùng phương thức hiện đại hóa kinh doanh, bọn họ có thể so sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Công ty Thần Vương? Vậy ngươi chuẩn bị mua bán cái gì?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Cái gì cũng bán! Quản lý tài sản, dự trữ, cho vay, cổ phiếu, súng ống đạn được, hậu cần, thức ăn, gọi xe, cái nào kiếm được tiền bán cái đó, cái gì cũng được!
Vương Khả giải thích nói.
- Những thứ này là cái gì? Tại sao ta nghe không hiểu gì hết vậy?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Đương nhiên ngươi không hiểu rồi! Ta còn chưa bắt đầu bán mà!
Vương Khả tự tin nói.
- Nhưng ta cũng chưa từng nghe qua công ty, trước kia ngươi mở qua rồi sao? Đừng có thua lỗ đấy!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Đương nhiên ta đã mở qua công ty, lại nói, công ty ta mở sẽ thua lỗ sao?
Vương Khả khinh thường nói.
Ở địa cầu Vương Khả đã mở qua công ty! Lần này không lấy tên'Hiệu buôn', cũng coi như là tưởng nhớ một chút về địa cầu.
- Nói không chừng có một ngày, công ty của ta có thể quay về địa cầu?
Trong mắt Vương Khả lóe lên một vệt chờ mong.
- Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?
Trương Chính Đạo trông đợi nói.
-...., ta còn chưa thiết kế xong sản phẩm thứ nhất!
Vương Khả lắc đầu.
- Thiết kế?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Nói ngươi cũng không hiểu! Đừng hỏi nhảm nhiều như vậy! Chờ ta nghĩ kỹ đã, đến lúc đó, cho ngươi làm một quản lý tương xứng! Cho ngươi đi khai thác thị trường, da mặt ngươi này, tuy rằng hơi mỏng, nhưng cũng coi như chịu đựng được! Cũng coi như làm được việc lớn!
Vương Khả giải thích nói.
- Quản lý là cái gì?
- Chính là đại chưởng quỹ, sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy! Không muốn làm thì thôi!
Vương Khả trợn mắt nhìn.
- Đừng, đừng, chỉ cần có thể kiếm tiền, làm cái gì cũng được!
Trương Chính Đạo lập tức kích động nói.
Trương Chính Đạo không thật sự muốn làm đại chưởng quỹ, mà là muốn học tập Vương Khả dùng thanh danh kiếm tiền như thế nào, chờ học xong, ai còn làm công giúp ngươi, da mặt lão tử dày như này, ngươi có thể làm khó được ta sao?
Thời điểm hai người bàn bạc mở công ty, phía dưới Ngộ Kiếm Phong truyền đến một trận âm thanh nổ vang, hơn nữa càng lúc càng lớn.
- Xảy ra chuyện gì?
Trương Chính Đạo tò mò đi đến bậc thang, nhìn xuống dưới.
- Vương Khả, hình như ngươi lại gặp phải phiền phức thì phải!
Trương Chính Đạo kinh ngạc kêu lên.
- Phiền phức?
Vương Khả từ trên ghế nằm ngồi dậy.
- Có mấy trăm đệ tử Thiên Lang Tông, lên núi đến, cầm đầu là Mộ Dung Lục Quang, lão tiểu tử kia, lại đến tìm ngươi làm phiền, khí thế rất hùng hổ, giống như muốn ăn ngươi vậy!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Mộ Dung Lục Quang?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Thời điểm Vương Khả, Trương Chính Đạo kinh ngạc, Mộ Dung Lục Quang đã dậm chân bước lên trên quảng trường Ngộ Kiếm Điện.
- Hô, hô, hô!
Một đám đệ tử Thiên Lang Tông, lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên, núi ở trước mặt đệ tử tiên môn, còn không phải hai ba bước nhảy lên sao?
- Vương Khả, ngươi ở đâu?
Mộ Dung Lục Quang quát lạnh nói.
- Vương Khả ở đâu!
Đám đệ tử Thiên Lang Tông đi theo Mộ Dung Lục Quang mà đến, cũng nhao nhao quát mắng.
Trương Chính Đạo:
-...
Vương Khả gỡ kính râm xuống:
- Mộ Dung Lục Quang, bọn họ chưa thấy qua ta, ngươi còn không nhận ra ta sao? Gọi cái gì thế?