Chương 218: Ngươi Nói Tính Ngươi
- Vương Khả, không thể nói bậy!
Trần Thiên Nguyên cũng không nhìn nổi.
Tên đệ tử này của mình toàn nói xằng nói bậy, nhiều người nhìn như vậy, ngươi lại là đệ tử của ta, mà vi sư lấy kiếm đạo xưng tôn, ngươi ngay cả nguyên lý kiếm pháp cũng không hiểu, không phải ném mặt mũi của ta đi sao?
- Thật sự là đơn giản mà, sư tôn, khoảng thời gian này đệ tử một mực học tập kiếm ý ngươi để lại cho ta, động tác đơn giản như vậy, làm sao ta có thể không học được?
Vương Khả tỏ vẻ đương nhiên nói.
Trần Thiên Nguyên:
-...
- Được, được, nào, Vương Khả sư đệ, ha ha ha, ngươi tới, ngươi tới thử xem, để ta biết, Tru Ma Bạt Kiếm Thuật đơn giản như nào!
Mộ Dung Lục Quang vô cùng tức giận đưa Chính Khí Kiếm lên.
- Vương Khả!
Trần Thiên Nguyên muốn ngăn cản.
Nhưng Vương Khả đã cầm Chính Khí Kiếm vào trong tay. Một bộ muốn biểu diễn động tác rút kiếm rồi lại cắm trở về. Mẹ nó, nếu cho ngươi biểu diễn động tác này, chẳng phải về sau ta sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao?
- Tông chủ, Vương Khả sư đệ muốn thử kiếm, xin đừng ngăn cản, hắn nói ra, chúng ta đều nghe thấy rồi!
Mộ Dung Lục Quang ngăn cản nói.
Trần Thiên Nguyên chỉ có thể cau mày nhìn Vương Khả.
Trương Chính Đạo không đành lòng nhìn thẳng, Vương Khả kiếm đạo? Trương Chính Đạo chưa thấy qua Vương Khả chơi kiếm, tuy không ít lần chơi bẩn, nhưng đây là chuyện quan trọng!
- Vừa rồi kiểm tra trong cơ thể ta có ma khí hay không, ta đã nắm chuôi kiếm này một hồi, hiện tại phải thử kiếm, cái đồ chơi này có bền hay không? Nhìn qua nó rất quý trọng, ngộ nhỡ hỏng thì làm sao?
Vương Khả nhìn về phía đám người Mộ Dung Lục Quang.
- Chính Khí Kiếm không có khả năng hỏng, ngươi có thể thoải mái thử kiếm!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Thật sao?
Vương Khả vẫn có chút không tin như cũ.
- Hỏng, không cần ngươi đền! Cứ tính cho ta!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Được, vậy ta sẽ thử một chút, ta vẫn còn nhớ rõ động tác rút kiếm vừa rồi của ngươi!
Vương Khả cầm Chính Khí Kiếm tiến lên một bước.
Đám người cùng nhau nhìn Vương Khả.
- Đúng rồi, vừa nãy ngươi bước chân trái lên trước, hay là chân phải lên trước?
Vương Khả nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang:
-...
- Được rồi, không quan trọng, ta bắt đầu! Các ngươi nhìn kỹ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Không có ai coi trọng Tru Ma Bạt Kiếm Thuật của Vương Khả, liếc mắt nhìn là biết? Ngươi nói liếc mắt nhìn là biết, vậy chúng ta học mãi cũng không được thì tính là cái gì? Mù kiếm đạo sao?
Không có ai coi trọng Vương Khả, bao gồm cả đám người Trần Thiên Nguyên, Trương Chính Đạo. Nhưng bản thân Vương Khả muốn mất mặt, Trần Thiên Nguyên ngăn cản cũng không được, haiz! Thôi, dù sao thất bại ở trước mặt người mình, cũng tốt hơn ra ngoài thất bại.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên quanh thân Vương Khả sinh ra một cỗ khí thế quỷ dị.
- Hiu!
Đột nhiên lá cây ở bốn phía vờn quanh Vương Khả, hình ảnh này, giống như đã từng thấy?
Đám người há to mồm, đây không phải là cảnh tượng súc thế của Mộ Dung Lục Quang vừa rồi sao? Đây là súc thế Tru Ma Bạt Kiếm Thuật?
- Chuyện này, chuyện này sao có thể?
Mộ Dung Lục Quang trợn to mắt.
Mặc dù Vương Khả bước chân sai, nhưng khí thế lại giống như đúc với mình? Vì sao vậy?
Chỉ thấy, Vương Khả không ngừng truyền trọc chân khí vào trong Chính Khí Kiếm.
Trương Chính Đạo cách đó không xa phát hiện động tác của Vương Khả, lập tức biến sắc.
Động tác rút kiếm không sai, nhưng quan trọng là chân khí của ngươi có vấn đề, đây là muốn phóng chân khí ra ngoài, chẳng phải sẽ thối ngất tất cả mọi người sao? Vương Khả muốn xuất đại chiêu?
- Tông chủ, ta cảm thấy, tốt nhất ngươi nên lui ra phía sau một chút!
Trương Chính Đạo nhìn về phía Trần Thiên Nguyên cổ quái nói.
- Vì sao?
Trần Thiên Nguyên tỏ vẻ khó hiểu nói.
Tên Trương Chính Đạo này sao vậy? Mới rồi còn chướng mắt kiếm pháp của Vương Khả, hiện tại xảy ra chuyện gì, lại bảo ta né tránh? Ngươi cho rằng ta sẽ bị thương hay sao?
- Tốt nhất là lui ra phía sau một chút, tất cả mọi người lui ra phía sau một chút, thật đấy, ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi!
Trương Chính Đạo tận tình khuyên.
Ta không lo lắng uy lực kiếm khí của Vương Khả quá lớn, làm tổn thương đến các ngươi, mà là sợ các ngươi không chịu được mùi thối. Khó khăn lắm Vương Khả mới góp nhặt được một chút nhân khí cho công ty Thần Vương, không thể bị mùi thối này xông chạy mất được. Ta còn muốn đi theo kiếm tiền.
Đáng tiếc, không có ai nghe Trương Chính Đạo nói, cùng nhau nhìn về phía Vương Khả đang súc thế.
Cỗ khí thế kia giống hệt Mộ Dung Lục Quang lúc trước.
Chỉ thấy, Vương Khả mở mắt, rút kiếm.
- Thương!
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng trắng đâm mù mắt tất cả mọi người.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bỗng nhiên mặt đất trước mặt Vương Khả xuất hiện một cái rãnh dài mười trượng.
- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật?
Mộ Dung Lục Quang sợ hãi kêu lên.
Thời điểm hắn sợ hãi kêu, Vương Khả đã đút Chính Khí Kiếm trở vào bao.
Trên mặt đất có một cái rãnh sâu, nhưng kém xa cái rãnh sâu không thấy đáy mà vừa rồi Mộ Dung Lục Quang chém ra, mặc dù uy lực không bằng, nhưng chiêu thức không sai.
Ngay cả Mộ Dung Lục Quang cũng chính miệng thừa nhận, đây chính là Tru Ma Bạt Kiếm Thuật? Cái này còn có thể là giả sao?
- Vương Khả sư đệ cũng biết Tru Ma Bạt Kiếm Thuật, vậy không thành vấn đề nữa, ha ha ha!
Thiết Lưu Vân cười to nói.
- Làm sao có thể, làm sao có thể, ta vì học Tru Ma Bạt Kiếm Thuật, đã khổ luyện bao nhiêu thời gian, tại sao ngươi cũng biết, ngươi liếc mắt nhìn là biết sao? Không thể nào, khẳng định ngươi cũng luyện rất nhiều năm, đúng hay không!
Mộ Dung Lục Quang sợ hãi kêu lên.
- Đại sư huynh, ngươi có nhìn lầm hay không? Chiêu này của Vương Khả là Tru Ma Bạt Kiếm Thuật sao? Mặc dù có chút giống như ngươi, nhưng uy lực kém xa, ngươi xem cái rãnh ngươi chém ra, có lực lượng kinh khủng bực nào, thậm chí ma sát ra hỏa diễm, sâu không thấy đáy. Còn Vương Khả chỉ sâu nửa thước, ngay cả hỏa diễm cũng không có!
Một tên đệ tử không tin nói.
- Bành!
Đúng lúc này, bên trong cái rãnh sâu nửa thước kia của Vương Khả, bỗng nhiên phun ra vô số hỏa diễm.
Tất cả mọi người cùng nghẹn ngào, quỷ dị nhìn cái rãnh sâu nửa thước Vương Khả chém ra.