Chương 222: Vạn Kiếm Quyết
- Bên trong linh sơn Thiên Lang Tông có Đạo Linh Ngọc?
Vương Khả vui mừng nói.
Trần Thiên Nguyên lắc đầu:
- Ngươi đừng nghĩ linh tinh, linh sơn Thiên Lang Tông ta, trấn áp một tên tuyệt thế tà ma, không thể có mảy may di động, cho nên, cho dù có, cũng không lấy ra được!
- Hả?
Vẻ mặt Vương Khả trở nên phiền muộn.
- Vừa rồi Tru Ma Bạt Kiếm Thuật của ngươi không phải là thật?
Bỗng nhiên Trần Thiên Nguyên mỉm cười, nhìn Vương Khả.
- A? Sư tôn, ngươi cũng nhìn ra rồi?
Vương Khả lập tức ngượng ngùng nói.
- Ha ha, ta dạy kiếm pháp, ta không nhìn ra sao được?
Trần Thiên Nguyên cười nói.
- Sư tôn tuệ nhãn cao siêu, vừa rồi ta thi triển, không phải Tru Ma Bạt Kiếm Thuật, mà là Vạn Kiếm Quyết sư tôn dạy!
Vương Khả thừa nhận nói.
- Vạn Kiếm Quyết, có thể mô phỏng vạn kiếm chi pháp trên thế gian! Không phải người có thiên phú kiếm đạo tuyệt đỉnh, không thể hiểu thấu thâm ý của nó!
Trần Thiên Nguyên nhìn Vương Khả.
- Vẫn là sư tôn dạy tốt!
Vương Khả cung kính nói.
Mình dựa vào Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trong cơ thể mới tìm hiểu ra, chứdựa vào chính mình? Không biết phải tốn bao nhiêu năm mới hiểu thấu.
- Ngươi không cần tự coi nhẹ mình, có thể hiểu thấu tinh túy, cũng không dễ dàng gì. Toàn bộ Thiên Lang Tông, người có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tìm hiểu thấu đáo tinh túy Vạn Kiếm Quyết ta sáng tạo, chỉ có một vị sư huynh của ngươi!
Trần Thiên Nguyên hài lòng nói.
- Vận may, vận may!
Vương Khả cười nói.
- Nhưng khiêm tốn là chuyện tốt, ít nhất tốt hơn so với sư huynh ngươi, lúc trước hắn ngông cuồng rất lâu, ha ha! Lĩnh hội nhiều hơn đi, vừa nãy ngươi vẫn có chút không thuần thục, chờ ngươi thuần thục, ngươi sẽ biết chỗ hay của Vạn Kiếm Quyết!
Trần Thiên Nguyên hài lòng cười nói.
- Vâng!
Vương Khả cung kính nói.
Sáng sớm ngày thứ hai Thiết Lưu Vân đã chạy đến tìm Vương Khả.
Hai người kết bạn tiến về Tây Lang Điện!
- Tứ đại lang điện Thiên Lang Tông ta, đều vây quanh trung tâm linh sơn, Tây Lang Điện ở phía tây! Ngươi xem, phía trước chính là nó! Thế nhưng, Tây Lang Điện không được mọi người ở Thiên Lang Tông chào đón!
Thiết Lưu Vân chỉ một cái đại điện ở không xa trên ngọn núi giải thích.
Đúng lúc này, Bạch Cân ở cách đó không xa giống như đã chờ đợi rấy lâu.
- Nhị sư huynh, Vương phó điện chủ! Đồng An An bị giam giữ ở trong địa lao, hai vị đi theo ta!
Bạch Cân hơi thi lễ.
- Ừ?
Hai người gật đầu một cái.
Không có lên Tây Lang Điện, mà đi vào một cái sơn động ở chân núi.
Sơn động có dạ minh châu chiếu sáng, cứ cách một đoạn là một cái phòng giam, nhốt một đám tù phạm bốc lên hắc khí. Tù phạm gào thét về phía ba người giống như điên cuồng.
- Những người này là... ?
Vương Khả cau mày nói.
- Tà ma! Đều là một ít tà ma cùng hung cực ác, những năm này bị giam giữ, không cách nào ăn thịt người, ma tính phát tác, cuối cùng dẫn đến tinh thần thất thường, hoàn toàn mất hết lý trí, trong mắt chỉ còn lại ham muốn ăn thịt người!
Bạch Cân giải thích.
- Tất cả đềi điên?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Không khác lắm!
Bạch Cân giải thích.
- Ma nghiện? Nói cách khác, giam giữ tà ma một thời gian dài, một mực không cho bọn họ uống máu người, bọn họ sẽ nghẹn thành bệnh tâm thần?
Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái nói.
- Đúng, trong đầu bọn họ chỉ còn lại ý nghĩ ăn thịt người, nhưng sau khi ăn thịt người, nghiệp chướng trở về, sẽ từ từ thanh tỉnh!
Bạch Cân giải thích nói.
- Vậy những thứ này... !
- Những tà ma nổi điên này, đều đã giam giữ mấy chục năm, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tiêu hủy!
Bạch Cân giải thích nói.
Vương Khả lộ vẻ cổ quái, nhưng cũng không nói gì.
- Đồng An An bị nhốt thật sâu nhỉ? Chúng ta đi lâu như vậy rồi cũng chưa tới?
Thiết Lưu Vân cau mày nói.
- Thân phận Đồng An An ở Ma Giáo cực cao, cho nên, chúng ta hết sức coi trọng, nhanh!
Bạch Cân giải thích.
Ba người tiếp tục đi một hồi, chợt nghe từng tiếng gầm gừ.
- Rống !
Tiếng gầm buồn bực truyền đến, trong lúc nhất thời, tất cả tà ma bên trong lồng giam, bỗng nhiên run lẩy bẩy, cuộn mình thành một đoàn.
- Đây là... ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, phía trước có một cái hang sâu đen kịt, bốn phía có rào chắn, sâu không thấy đáy, những tiếng gầm rú kia, chính là từ trong hố sâu này truyền tới. Tiếng gào này, dọa cho tất cả tà ma đều không dám nhúc nhích?
- Đây là tuyệt thế ma đầu bị trấn áp phía dưới linh sơn, vậy mà còn chưa chết?
Thiết Lưu Vân kinh ngạc nói.
- Phía dưới linh sơn trấn áp tuyệt thế ma đầu? Hôm qua ta mới nghe sư tôn đề cập tới, là tà ma gì vậy? Tại sao phải trấn áp? Trực tiếp giết, không phải tốt hơn sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta cũng không biết, nghe sư tôn của ta nói, tà ma bị trấn áp phía dưới linh sơn, cực kỳ mạnh mẽ, giết không chết!
Thiết Lưu Vân lắc đầu.
- Không thể nào? Còn có tà ma giết không chết?
Vương Khả kinh ngạc đi đến trước cái hang sâu kia.
- Sư đệ, cẩn thận, đừng té xuống! Rơi xuống là không bò lên được đâu!
Thiết Lưu Vân khuyên nhủ.
- Không sao, không phải linh sơn bịt lại rồi ư? Hắn không ra được!
Vương Khả cười nói.
Thiết Lưu Vân gật đầu một cái, mà Bạch Cân cách đó không xa, lại hoảng sợ núp ở phía xa, tránh xa hang sâu.
- Bạch sư huynh, ngươi làm gì vậy? Bị dọa thành như thế? Tuyệt thế ma đầu đã bị trấn áp bao nhiêu năm, nếu ra đã sớm ra rồi, ngươi trốn làm gì?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Không, không có gì, chúng ta đi nhanh đi!
Bạch Cân hối thúc.
- Rống!
Phía dưới hang sâu truyền đến tiếng rống to của tuyệt thế ma đầu, khiến cho tất cả tà ma trong sơn động, đều run lẩy bẩy, không dám phát ra âm thanh, mà Bạch Cân cũng đi nhanh hơn.
- Đầu tên Bạch Cân này có vấn đề à? Tiếng rống của tuyệt thế ma đầu cũng sợ? Tuyệt thế ma đầu đã bị trấn áp, sợ cái gì?
Vương Khả cổ quái nói.
- Ta cũng không biết! Khả năng hắn trời sinh nhát gan!
Thiết Lưu Vân cũng cảm thấy kỳ quái.
Vương Khả và Thiết Lưu Vân vừa cảm thấy kỳ lạ vừa đi theo Bạch Cân đi đến chỗ sâu trong sơn động.
Không bao lâu, đã đi đến chỗ giam cầm Đồng An An. Xung quanh có mấy vị đệ tử Thiên Lang Tông trông coi, mọi người tay đặt ở trên chuôi kiếm, giống như lo lắng Đồng An An chạy trốn.