Chương 259: Nào có cái gì năm tháng êm đềm
Vương Khả nói không sai, tiền này, không dễ cầm! Ta chỉ thấy trộm ăn thịt, không thấy được trộm bị đánh!
Vì sao? Tên Vương Khả kia kiếm tiền căn bản như đang chơi đùa, sao đến lượt ta lại thành thê thảm thế này? Còn phải hi sinh đời trai?
- Thôi, nhắm mắt lại, mọi chuyện rồi sẽ qua!
Trương Chính Đạo cắn chặt hàm răng, nằm xuống trên giường.
- Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi … ngươi chừng nào thì đi ra?
Nét mặt Trương Chính Đạo hiện lên vẻ bi tráng.
- Nhanh, ta xong ngay đây, ngươi trước mở chiếc rương trên mặt bàn ra, trong rương có roi ta chuẩn bị sẵn! Đợi lát nữa sẽ dùng!
Phòng vệ sinh truyền ra tiếng nói của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo há mồm ngạc nhiên nhìn chiếc rương trên bàn.
- Còn có roi da?
Trương Chính Đạo giật nảy mình.
Tiền này cầm được ư? Hai mắt nhắm lại là xong? Thế này phải chơi bao lâu? Còn có đạo cụ? Rốt cuộc là ta dùng hay là ngươi dùng?
- Ngươi kiểm tra lại xem có đủ mười một cây roi không, cây thô nhất ở chính giữa là của ta! Đừng cầm nhầm!
Phòng vệ sinh lần nữa truyền đến tiếng của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo:
-... !
Trương Chính Đạo còn chưa sờ lên rương, nhưng lúc này cả người hắn đã tê dại.
Mẹ nó, khinh người quá lắm, một cây còn chưa đủ, ngươi chuẩn bị tận mười một cây? Còn dùng cây thô nhất?
Ngươi muốn chơi cái gì? Ngươi muốn chơi cái gì?
Tiền này, ta cầm nổi ư? !
Khinh người quá đáng!
- Ngươi cầm giúp một chiếc vào đây cho ta!
Phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo giương mắt ngước nhìn về phía phòng vệ sinh.
Ngươi tắm còn chưa xong, đã muốn bắt đầu ngay trong đó rồi? Có cần vội thế không?
Nghĩ đến đường cong thịt thừa kia, Trương Chính Đạo bất giác rùng mình một cái.
- Tiền này ta không cầm, khinh người quá lắm!
-
Trương Chính Đạo xấu hổ bật dậy từ trên giường, nện cửa đi ra.
Trương Chính Đạo mới vừa ra khỏi phòng, cửa phòng vệ sinh liền mở ra, nữ lang áo hồng Đồng An An căn bản không phải đang tắm, vẫn mặc nguyên bộ áo khoác màu hồng kia, nắm bịt chặt vòi nước, vòi nước phòng vệ sinh bị hỏng, cho nên mới không ngừng truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
- Người đâu? Pháp bảo này của ta không cách nào bỏ vào ống nước được, muốn các ngươi tới giúp một tay, lại chạy đi đâu cả rồi?
Mặt Đồng An An đen lại, giận nói.
- Khụ khụ! Để không bị phát hiện, cứ phải ép thấp giọng the thé, khó chịu chết mẹ. Nhưng mà hết cách rồi, ở trong cái cao ốc Thần Vương này, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn, cố chịu đựng thêm một lúc vậy!
Nữ lang áo hồng Đồng An An bóp bóp cuống họng.
Trương Chính Đạo nện cửa đi ra, đi đến đầu bậc thang, suy nghĩ một lát, trong lòng thực sự không cam tâm.
- Mẹ nó, thật vất vả mới tìm được một mụ phú bà, lại cứ thế bỏ đi? Nhưng mà, phú bà kia là đồ biến thái, ai chịu nổi? Ta không cam tâm, ta chỉ muốn kiếm chút hoa hồng, bán thêm phần bảo hiểm, làm sao lại khó như vậy?
Thần tình Trương Chính Đạo rất là bi phẫn.
Bi phẫn qua đi, hận hận quay đầu nhìn về phía gian phòng nữ lang áo hồng.
Lần này nhìn lại, hai mắt Trương Chính Đạo mở to. Chỉ thấy một tráng hán khôi ngô đầu hói tiến vào căn phòng kia.
- Đầu trọc? Mãnh nam?
Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.
Nhìn theo tên đầu trọc đi vào, thần sắc Trương Chính Đạo không giấu được vẻ phức tạp, mình không ăn được khổ, nhưng rốt cục vẫn có người ăn được!
- Vương Khả nói không sai, nào có cái gì năm tháng êm đềm, chỉ là nhẫn nhục tiến tới! Mãnh nam đầu trọc, ngươi là hào kiệt chân chính, đến cả mụ mập áo hồng kia đều chịu được!
Trương Chính Đạo không khỏi chán nản thở dài.
Ngay thời khắc Trương Chính Đạo thở dài, đột nhiên, hai mắt Trương Chính Đạo lại lần nữa trợn tròn.
Bởi vì, một tên mãnh nam đầu trọc khác cũng lặng lẽ tiến vào căn phòng của nữ lang áo hồng.
- Hai tên mãnh nam? Nữ lang áo hồng kia chịu được ư?
Trương Chính Đạo thất kinh tự nhủ.
Rất nhanh, tên đầu trọc thứ ba vào phòng.
Lúc này tròng mắt Trương Chính Đạo đã trợn trừng như chuông đồng, đây là cái gì? Khi xưa Vương Khả từng nói qua, thế này gọi là 3P hay gì ấy nhỉ?
Rất nhanh, tên đầu trọc thứ tư lặng lẽ tiến vào căn phòng nữ lang áo hồng.
Tên đầu trọc thứ năm!
Tên đầu trọc thứ sáu!
Trương Chính Đạo nhìn đến độ cả người ngây dại, trơ mắt nhìn mười tên mãnh nam đầu trọc tiến vào phòng nữ lang áo hồng.
- Tê ! Mười đứa? Đối mặt phú bà, một chút do dự đều không có? Nghề này bây giờ cạnh tranh kịch liệt vậy à?
Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.
̀m!
Chỉ thấy, cửa phòng hung hăng đóng sầm lại, tựa hồ là khóa trái từ bên trong.
Trương Chính Đạo nuốt ngụm nước bọt, trong mắt đầy vẻ kinh thán, rón rén đi tới, định ép tai vào vách tường nghe xem, bên trong đến cùng đã xảy ra chuyện kích thích gì.
Vì không để Vương Khải treo lên thư pháp của mình, Mộ Dung Lục Quang ngồi thật lâu trong đại sảnh mới đi ra. Đồng thời, ánh mắt một mực nhìn vào Trương Ly Nhi!
Tuyệt thế mỹ nữ này cũng là mục tiêu theo đuổi của hắn, mặc dù nghe đồn tính tình nàng không tốt cho lắm, nhưng, một nữ hài tử mà thôi, tính tình dù có không tốt thì cũng hỏng được đến đâu? Quan trọng hơn chính là, nàng là báu vật trong tay Kim Ô Tông, tông chủ Kim Ô Tông cực sủng nịnh nàng, rất có thể chính là con gái của tông chủ Kim Ô Tông, cô gái ưu tú như thế, hẳn nên gả cho thiên tài tuyệt thế như mình mới xứng.
Chỉ là, sao ánh mắt nàng kém thế không biết? Tới đây từ vài ngày trước, mình mấy lần đi qua tìm nàng, lại đều đụng thành mũi tro, thái độ đối với mình rất là hờ hững.
Mình kém chỗ nào?
Sao ánh mắt ngươi lúc nhìn Vương Khả lại sáng rực lên cả lên? Vì sao?
Vương Khả đã có đạo lữ rồi! Mẹ nó, sao vừa nghĩ đến U Nguyệt công chúa ta liền tức giận? Vì sao? Vương Khả tốt chỗ nào, U Nguyệt công chúa để ý hắn, ngươi cũng nhìn hắn như là hoa si.
Vương Khả đều không phản ứng ngươi, đã men theo thông đạo dành cho nhân viên ở cửa bắc rời đi rồi, sao ánh mắt vẫn cứ dán lấy hắn không tha? Mẹ nó!
Ôm theo một bụng oán hận, Mộ Dung Lục Quang nhịn đến lúc tất cả mọi người đã rời đi hết cả mới bước ra đại sảnh.
Hôm nay không kịp lại ôn chuyện với Trương Ly Nhi, hắn còn có chuyện quan trọng cần làm.