Chương 281: Vô dục tắc cương (không muốn mà lại được)
- Sao lại không phải ta? Ngươi không thấy bọn họ không ngừng gọi ta Trương thượng tiên, Trương thượng tiên à?
Trương Chính Đạo lập tức kháng nghị.
- Bọn họ nhiệt tình như vậy là vì được đến lợi ích từ trên người chúng ta, ngươi mà cảm thấy mình cũng được, vậy thì ngày mai ngươi đi bán bảo hiểm cho bọn họ, xem xem thái độ bọn họ đối với ngươi sẽ thế nào?
Vương Khả không đáng nói.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại, để người ở Chu Tiên Trấn bỏ tiền? Đùa gì vậy, không thấy tròng mắt bọn họ à? Ánh mắt hưng phấn cứ hệt như nhìn thấy dê béo vậy, bọn họ muốn vét tiền của ta, ta làm sao vét ngược lại tiền của bọn họ được?
- Nhưng mà, nhưng mà... !
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Thiên hạ này không có cơm trưa miễn phí, không có nịnh nọt không chút lý do, càng không có nhiệt tình vô duyên vô cớ. Ngươi lại không phải thân thích của bọn hắn, bọn hắn đối tốt với ngươi như vậy, nhất định là muốn lấy đi thứ gì từ trên người ngươi! Nhớ kỹ, vô dục tắc cương!
Vương Khả lắc lắc đầu nói.
- Vô dục tắc cương? Mẹ nó, lời này thốt ra từ trong miệng ngươi sao cứ có cảm giác gợi đòn thế nào ấy nhỉ?
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.
Chu Tiên trấn, Công Nhất Trà Xã!
Vương Khả ngồi ở chủ vị trong đại sảnh, chân bắt chéo, điềm nhiên uống trà, lắng nghe chưởng quỹ đứng trước mặt báo cáo.
- Nghiêm trọng vậy à?
Vương Khả híp mắt nói.
- Vâng, Chu Yếm nhập ma, Đại Thanh vương triều sụp đổ, trọn cả Đại Thanh vương triều đều loạn! Các đại môn phiệt phất cờ mà lên, mặc dù động tác của Vương gia ta đã tương đối nhanh, nhưng một ít môn phiệt đại tộc cũng có được để uẩn vô cùng hùng hậu, cộng thêm số ít môn phiệt ngày xưa có tiền bối trong gia tộc gia nhập tiên môn, hiện tại, ở địa giới Đại Thanh vương triều đang hình thành cách cục chư quân tranh bá! Mặc dù vận khí của chúng ta không sai, chiếm cứ được Thanh Kinh, nhưng vẫn chưa phải là thế lực mạnh nhất!
Chưởng quỹ cung kính nói.
Vương Khả nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói:
- Ta nghiên cứu qua lịch sử khu vực phàm nhân, lúc một vương triều nào đó vẫn lạc, tình hình đều là như thế! Đa phần là chỗ dựa chống lưng cho vương triều kia sụp đổ! Sau đó hình thành nên cục diện quần ma loạn vũ, quần hùng tranh bá!
- Gia chủ, ba ngày trước Nhiếp Thiên Bá cũng đã trở về Chu Tiên trấn!
Chưởng quỹ lại cung kính nói tiếp.
- Nhiếp Thiên Bá?
Vương Khả sững sờ.
Lão tiểu tử này còn sống?
- Vâng, bây giờ Nhiếp Thiên Bá đang giúp sức cho một quân phiệt họ Tử, hắn đến Chu Tiên Trấn chiêu mộ cường giả Tiên Thiên Cảnh làm tướng quân, ý đồ tiến tới khu vực phàm nhân, tranh đoạt thiên hạ!
Chưởng quỹ giải thích nói.
- Đến tiên trấn chiêu mộ cường giả Tiên Thiên Cảnh, sau đó đi khu vực phàm nhân đánh trận?
Trương Chính Đạo ở bên kinh ngạc nói.
- Điều này rất bình thường, ta xem qua rất nhiều sách lịch sử, chuyện như vậy không hiếm! Vương triều sụp đổ, chính là thời khắc cho vương triều mới quật khởi, có vương triều nào mà sau lưng không có tiên môn chống lưng? Chỉ là, tiên môn cũng phân chính ma, thế nên, đệ tử tiên môn không khả năng gia nhập chiến đấu ở khu vực phàm nhân, bằng không thì biết đánh đến khi nào! Không thể cứ mời cường giả từ các tiên môn tới tham chiến, vậy thì chiêu mộ từ các đại tiên trấn! Chỉ cần đưa tiền, có gì mà không được? Cường giả ở tiên trấn cũng phải sống chứ, quân phiệt nhân gian phàm thế mời không nổi, nhưng tiên môn tổ tiên sau lưng bọn hắn có thể cung cấp tài chính!
Vương Khả giải thích nói.
- Còn có thể thao tác vậy được à?
Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.
- Có gì mà không được? Đánh trận là thế, ai đánh bại tất cả địch nhân trước, người đó liền thắng!
Vương Khả thản nhiên nói.
- Vậy đại biểu ca gì đó của Vương gia ngươi chẳng phải sẽ chịu thiệt?
Trương Chính Đạo vội nói.
- Chịu thiệt cái gì? Người khác có thể chiêu tu tiên giả, vì sao Vương gia ta lại không thể? Bọn họ có tiền, chẳng lẽ lão tử không có tiền? Tiền của lão tử có thể nện chết cả bọn họ!
Vương Khả lập tức tỏ vẻ không đáng nói.
- Nện tiền?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Cái này không giống phong cách Vương Khả.
- Đúng rồi, Nhiếp Thiên Bá giúp quân phiệt họ Tử gì kia chiêu mộ tiên thiên giả, giá bao nhiêu?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Tiên Thiên sơ giai, hai trăm năm mươi cân linh thạch! Tiên Thiên trung giai, sáu trăm cân linh thạch! Tiên Thiên cao giai, bảy trăm cân linh thạch!
Chưởng quỹ cung kính nói.
- Năm trăm, sáu trăm, bảy trăm? Tính ra cũng đúng giá thị trường! Rốt cuộc, muốn đánh xong trận này không phải thời gian ngắn là được!
Vương Khả gật đầu nói.
- Vậy còn ngươi? Ngươi nện tiền, chuẩn bị nện bao nhiêu?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Chiêu mộ tay chân Tiên Thiên Cảnh, sơ giai năm mươi cân linh thạch! Trung giai một trăm năm mươi cân linh thạch! Cao giai hai trăm cân linh thạch! Ừ, tầm tầm đó!
Vương Khả trầm tư một lát rồi nói.
Trương Chính Đạo ở bên trợn tròn mắt nói:
- Vương Khả, không phải ta nghe lầm đấy chứ? Người ta cất bước đã năm trăm, ngươi lại chỉ mới một trăm? Hai trăm liền tới đỉnh? Chỉ với chút tiền như vậy mà cũng gọi là nện? Lương tâm của ngươi đâu?
- Ngươi thì biết cái gì, năm mươi cân linh thạch đã rất xa xỉ, chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết đủ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi điên rồi hay là ta điên rồi? Năm mươi cân linh thạch mà ngươi đã muốn Tiên Thiên Cảnh bán mạng cho mình?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Học theo chút, ngày mai ta chiêu mộ cho ngươi xem, có lẽ, lần này chẳng những không cần tiêu tiền, ngược lại còn kiếm tiền!
Vương Khả lắc đầu nói.
- Ngươi đánh rắm, bọn họ có phải đồ ngu đâu? Kéo tới khu vực phàm nhân đánh trận, đó là bán mạng! Lúc nào cũng có thể chết đi! Ngươi còn muốn bọn họ không cần tiền? Không, giọng điệu vừa rồi của ngươi còn là muốn người ta bỏ tiền ra bán mạng cho ngươi? Ngươi thổi da trâu gì vậy!
Trương Chính Đạo trừng mắt, không tin nói.
- Mai cứ xem rồi biết!
Vương Khả lắc lắc đầu.
…..
Chu Tiên trấn, Nhiếp gia!
Lần trước Vương Khả dẫn người đến Nhiếp gia gây chuyện, kết quả chính ma đại chiến, khiến phủ đệ Nhiếp Thiên Bá hóa thành phế tích, vậy nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã lần nữa được dựng lại.