Chương 303: Phi! Già mà không đứng đắn!
Mạc Tam Sơn một mình ngồi lại bên bàn, nhíu mày nhấp nhẹ một ngụm trà.
- Sao thế nhỉ? Sao ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Mạc Tam Sơn vừa uống trà vừa tự nhủ.
Quay đầu nhìn lại đám Đồng An An đang bị trói như bánh ú trên mặt đất, Mạc Tam Sơn mới lại yên tâm phần nào.
- Không phải chỉ là truyền câu nói thôi sao? Cũng đơn giản mà, không cần tốn nhiều sức liền bắt về Đồng An An, chẳng phải đấy là điều ta hy vọng?
Mạc Tam Sơn uống trà chờ đợi trời sáng.
Chẳng bao lâu, hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo đã đi ra Chu Tiên trấn.
- Vương Khả, ngươi nói xem, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Xảy ra chuyện gì mới được? Người của ta đều đã rời đi, còn sợ gì nữa!
Vương Khả nói thẳng.
- Nhưng mà, Trương Ly Nhi đi đến, nàng liệu có nghe Mạc Tam Sơn giải thích?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Chuyện đó thì liên quan gì tới ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn lại Trương Chính Đạo.
- Ách!
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại, mẹ nó, đúng nhỉ, ngươi đã vứt sạch hết trách nhiệm cho Mạc Tam Sơn, ngươi đương nhiên chẳng liên quan mẹ gì nữa rồi!
- À quên! Lúc này bảo ngươi vào mật thất mang bọn Đồng An An ra cho Mạc Tam Sơn, tên Trương Thần Hư ở trong phòng thế nào rồi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Trương Thần Hư? Ngươi không nói ta cầm ra! Hắn vẫn cứ đang ngủ trong mật thất!
Trương Chính Đạo đáp.
- Vẫn ngủ à? Thôi, ngủ rồi thì thôi, chờ tỉnh lại, tự hắn sẽ đi ra!
Vương Khả thản nhiên nói.
- Giờ chúng ta thật về lại Thiên Lang Tông?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Ai nói?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi lại.
- Chẳng phải vừa nãy ngươi mới nói với Mạc Tam Sơn đấy thôi?
Trương Chính Đạo cổ quái hỏi.
- Lão gia hỏa kia không mang ý tốt! Ta làm sao có thể về lại Thiên Lang Tông? Vạn nhất hắn không vỗ yên được Trương Ly Nhi, nàng ta quay đầu liền tìm tới Thiên Lang Tông thì làm thế nào? Trước khi sư tôn trở về, ta tuyệt không về lại trong tông!
Vương Khả nói thẳng.
- Không quay về? Vậy đi đâu?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Thế này nhé! Trừ Chu Tiên Trấn ra, các tiên trấn khác cũng cần chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh, cần bán bảo hiểm! Trước kia ta đã nói qua rồi, giờ ngươi có muốn đi tới các đại tiên trấn khác bán bảo hiểm không? !
Vương Khả hỏi Trương Chính Đạo.
- Tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình? Khuyên người mua bảo hiểm đi đánh trận? Ta đi các đại tiên trấn, vậy còn ngươi?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Ta? Ta phải đi Thanh Kinh một chuyến, tới chỗ đại biểu ca, nghe nói tình hình nơi đó không phải rất thuận lợi, ta phải đến chỉ đạo! Chờ ngươi chiêu mộ người xong lại tới Thanh Kinh tụ hợp cùng ta!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Ta không đi bán bảo hiểm! Ta cùng đi Thanh Kinh với ngươi!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Vì sao?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Ta cảm thấy, đi cùng với ngươi có thể vét được càng nhiều tiền
Trương Chính Đạo rất trực tiếp nói.
- Mẹ nó, ngươi nói quá, ta nhìn giống thần tài lắm à?
Vương Khả sắc mặt cổ quái nói.
- Ngươi là thần tài keo kiệt nhất mà ta biết! Mẹ nó chứ, móc được nửa phân tiền từ trong tay ngươi cũng mệt bở hơi tai! Nhưng, ngươi ăn thịt, ta húp chút nước canh, vậy chắc được chứ?
Trương Chính Đạo nói.
- Được, ăn canh cũng được! Nhưng, phải làm việc mới có canh uống! Đi thôi!
Vương Khả đồng ý rất dứt khoát.
Hai người cứ thế bay thẳng đến khu vực phàm nhân.
Có một điều hai người không biết chính là, trong mật thất ở Công Nhất Trà Xã, lúc này chính đang có một vị khách không mời lặng lẽ đi đến.
Ở mặt trên, Mạc Tam Sơn vẫn đang ngồi đó uống trà, không chú ý tới dưới lòng đất, càng không biết, Nhiếp Thiên Bá lúc trước không hề bị mình đánh ngất, giờ chính đang men theo địa đạo đi vào mật thất Công Nhất Trà Xã.
Hắn không dám đánh rắn động cỏ, ý định ban đầu vốn chỉ là vào xem tình hình, lại chợt thấy Trương Thần Hư chết ngất nằm ở bên trong, lập tức mừng rỡ như điên.
Ôm lấy Trương Thần Hư đang chết ngất, Nhiếp Thiên Bá vội vàng theo đường địa đạo thoát ra ngoài.
Mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho bị mất sạch, hắn mà tay không đi về tất sẽ bị trừng phạt, giờ thì hay rồi, nhặt được Trương Thần Hư đang hôn mê, không chừng có thể lấy công bù tội. Rốt cuộc, địa vị Trương Thần Hư ở Kim Ô Tông đâu có thấp.
Nhiếp Thiên Bá cứ thế lặng lẽ đi ra Chu Tiên trấn.
Trời tờ mờ sáng. Mạc Tam Sơn đã uống hết ấm trà, rốt cục, trong ánh nắng mông lung, một con tiên hạc khổng lồ giương cánh bay thẳng đến Chu Tiên Trấn.
- Hạc vương, nhanh nữa nữa, ha ha ha! Rốt cục cũng có thể báo thù, nhanh nữa lên!
Trương Ly Nhi đứng trên tiên hạc hưng phấn gào to.
Lệ!
Tiên hạc khổng lồ giang rộng hai cánh, nháy mắt đã bay đến trên không trung Chu Tiên Trấn.
- Hả? Chẳng phải Trương Thần Hư nói đã ngăn lại Vương Khả rồi ư? Bọn hắn đâu cả rồi?
Trương Ly Nhi mở to hai mắt quan sát Chu Tiên Trấn.
Lệ!
Hạc vương hét dài một tiếng, có vẻ như đang tức giận.
Nó đã phát hiện đám thuộc hạ chết ngất bên dưới, cạnh đó là đám đệ tử Kim Ô Tông.
Phản ứng của hạc vương khiến Trương Ly Nhi lập tức nâng cao cảnh giác.
Siết chặt trường đao, điều khiển hạc vương bay vút đến Công Nhất Trà Xã.
- Trương Ly Nhi! Ta chờ ngươi đã lâu!
Mạc Tam Sơn đứng dậy cười nói.
Lệ!
Hạc vương phẫn nộ hướng về phía Mạc Tam Sơn gầm gào một trận.
- Đừng nóng, bọn họ chỉ bị ngất đi thôi. Để ta kêu tỉnh bọn họ!
Mạc Tam Sơn vung tay áo lên.
Hô!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đám đệ tử Kim Ô Tông cách đó không xa dồn dập tỉnh lại.
- Đại sư tỷ!
Cả đám đệ tử Kim Ô Tông lập tức kêu lên.
- Đại sư tỷ, chúng ta trúng chiêu, chúng ta bị người đánh ngất!
- Đại sư tỷ, lúc trước Vương Khả ở trong căn nhà kia! Thần Hư sư huynh cũng đi vào trong đó!
- Đại sư tỷ, có người đánh lén chúng ta!
...
...
...
Đám sư đệ cảnh giác nhìn Mạc Tam Sơn.
- Đừng gấp, đừng gấp, ta chỉ là người đưa tin, Trương Ly Nhi đừng nóng, ngươi nghe ta nói!
Mạc Tam Sơn mở miệng phân bua.
Nhưng, Trương Ly Nhi làm sao nguyện ý nghe.
- Mạc Tam Sơn? Chuyện của ta ngươi cũng dám nhúng tay? Đừng tưởng ngươi là Nguyên Anh Cảnh, ta liền sợ ngươi, ta hỏi ngươi, Vương Khả đâu?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi Mạc Tam Sơn.