Chương 312: Thiên Tẩu Yến
- Vương Khả, ngươi dám vu khống ta?
- Vương Khả, lão hủ làm quan nhiều năm vậy rồi, còn chưa ai dám mắng ta một tiếng tham quan!
- Vương Khả, ngươi có tư cách gì nói chúng ta!
...
...
...
Trong cơn phẫn nộ, đám lão đầu cũng chửi ầm lên, như thể đã không sợ bị Vương Khả trả thù.
- Được, được, được lắm, đã thế, vậy để Vương Khả ta lý luận một phen! Ta hỏi các ngươi, trước đây các ngươi làm quan là vì cái gì?
Vương Khả nhìn đám quan viên hỏi.
- Làm quan vì cái gì?
Đám lão đầu nhíu mày nhắc lại câu hỏi.
- Hộ Bộ Thị Lang, ngươi nói xem, ngươi làm quan vì cái gì? Ngươi còn nhớ lúc ngươi trẻ tuổi, ngươi làm quan là vì cái gì? Ngươi còn nhớ được sơ tâm không?
Vương Khả hỏi.
- Ta... !
Hộ Bộ Thị Lang nhíu mày trầm tư.
Câu hỏi của Vương Khả rất đơn giản, nhưng lại khó trả lời, bởi vì tùy theo nhiều năm làm quan, tâm tư rất nhiều người đã sớm biến.
- Đương sơ gia đình ta rất khốn khổ, vì muốn thay đổi vận mệnh, ta mới gian khổ học hành... !
Một lão giả hồi tưởng lại.
- Thay đổi vận mệnh? Từ bị quan viên ngồi trên đầu đi ị đi đái, đổi thành bản thân ngồi lên đầu bách tính đi ị đi đái? Lễ Bộ Thượng Thư, ngươi có nhận ra, ngươi đã sớm biến thành loại người mà người căm ghét xưa kia!
Vương Khả giễu cợt nói.
Nhất thời, nét mặt lão giả kia lúc đỏ lúc trắng:
- Không phải, không phải!
- Đương sơ ta làm quan cũng muốn làm ra một phen sự nghiệp, giúp đỡ bách tính khổ nạn!
Một lão giả khác cau mày nói.
- Vậy ngươi đã làm gì? Bao năm qua, Đại Thanh vương triều thiên tai nhân họa nhiều vô số kể, ngươi lại đã làm được gì? Còn không phải là chỉ biết bo bo giữ mình, còn không phải cầm lấy bổng lộc, hưởng lấy thanh phúc, đâu để ý tới nạn dân sống chết? Hình Bộ Thượng Thư, ngươi đã làm được gì?
Vương Khả giễu cợt nói.
- Ta... !
Nét mặt lão giả vừa lên tiếng trở nên rất khó coi.
Nhất thời, chúng nhân không biết phải nên nói thế nào.
- Chúng ta cũng muốn, nhưng mà, nhưng mà hoàn cảnh không cho phép, tiên vương Chu Yếm tại vị, chúng ta căn bản bó tay hết cách... !
Một lão giả đắng chát nói.
- Đúng vậy, không có thể trách chúng ta được, là tiên vương Chu Yếm bất tài, ta viết qua rất nhiều tấu chương nhưng đều đá chìm biển lớn!
- Ta cũng vậy, ta cũng rất đành chịu, tiên vương Chu Yếm hảo đại hỉ công, trầm mê tửu sắc, cả ngày chỉ nghĩ đến tuyển tú nữ, tiền cứu tế đều bị hắn tiêu mất, chúng ta... !
Trong đám đông, Chu Yếm biến sắc, sao đột nhiên lại thành đại hội đấu tố ta? Ta cất nhắc các ngươi là để các ngươi đấu tố ta đấy hả? Lương tâm các ngươi đâu hết cả rồi?
- Chư vị, chửi rủa chỉ trích cũng không thay đổi được sự thật là Đại Thanh đã bị diệt vong. Nhưng các ngươi làm quan nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn không hiểu được tại sao mình lại làm quan. Cái gì là quan? Quan phải làm gì? Các ngươi biết không?
Vương Khả nhìn về phía chúng nhân, gằn giọng hỏi.
Đám lão giả nhìn Vương Khả. Chúng ta cả đơi làm quan, chúng ta không biết, chẳng lẽ ngươi biết?
- Người làm quan phải vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì chứng đạo Thánh hiền, vì vạn thế mở thái bình! Đấy mới là quan! Các ngươi làm được ư?
Vương Khả ngữ trọng tâm trường nói.
Người làm quan phải vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì chứng đạo Thánh hiền, vì vạn thế mở thái bình?
Lập tức, nguyên một đám lão giả toàn thân run lên, dồn dập ngước mắt nhìn về phía Vương Khả, thần sắc ai nấy đều chất đầy hổ thẹn.
Chỉ có thực sự đến cảnh giới kia mới có thể nói ra được những lời như vậy, cũng chỉ có nói ra được những lời như vậy, mới có thể chứng minh phẩm đức Vương Khả cao thượng đến mức nào. Chứng minh bọn hắn làm quan bẩn thỉu đến đâu.
- Nghĩ lại chính các ngươi xem, lúc mới làm quan có phải cũng từng có tâm tư như vậy! Đúng không nào? Lại nhìn xem các ngươi những năm qua, rốt cục đã làm được gì? Nguyên nhân đều là bởi Chu Yếm ư? Là bởi chính bản thân các ngươi, các ngươi quên đi trách nhiệm và nghĩa vụ của chính mình! Các ngươi bị tư dục làm cho váng đầu, quên mất bổn phẩn của người làm quan.
Vương Khả trách mắng.
Nhất thời, một ít lão đầu tình tự kích động, vành mắt ươn ướt. Vì hành vi bao năm qua mà hổ thẹn không thôi. Nhớ đến lúc mới làm quan, thề phải vì bách tính làm chút chuyện, kết quả lại thành một đám cỏ đầu tường, gặp sao hay vậy.
Vương Khả nhìn đám lão giả xấu hổ chảy cả nước mắt ở trước mặt, nhất thời trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kinh kỳ và hoan hỉ.
Mẹ nó, ta còn chuẩn bị rất nhiều cổ văn chuyên dùng trang bức trên địa cầu, tính tẩy não các ngươi một phen thật triệt để, khiến các ngươi toàn lực ủng hộ Vương gia chúng ta, giờ mới chỉ nói được mấy câu, các ngươi đã chịu hết nổi, buông tay đầu hàng?
Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì chứng đạo Thánh hiền, vì vạn thế mở thái bình?
Chu Yếm sớm đã há hốc miệng, trên đời này sao sẽ có loại người dày mặt vô sỉ vậy được?
Vương Khả, ngươi đánh rắm, đấy là lời mà ngươi có thể nói ra được ư? Ta biết ngươi bao năm vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ con người ngươi? Ngươi làm sao có mặt mũi nói ra được những lời đó! Khoan nói đâu xa, nói riêng đoạn thời gian ở Thần Long Đảo thôi, ngươi vì thiên địa lập tâm cái khỉ khô, suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược kiếm tiền! Lời như thế, ngươi cũng xứng?
Chu Yếm rất muốn lập tức đứng ra vạch trần bộ mặt thật của Vương Khả! Nhưng mà, trải nghiệm ở Thần Long Đảo khiến Chu Yếm hiểu được, muốn đối phó Vương Khả, tuyệt đối không thể lơ là coi thường. Giờ nhìn như bốn phía gió êm sóng lặng, nhưng vạn nhất có đệ tử chính đạo quanh đây thì phải làm sao? Chờ đã, cứ chờ thêm một lát, đợi Vương Khả thổi da trâu xong rồi, một mình đi xuống, sau đó bản thân lặng lẽ đi theo, ám sát hắn.
Chu Yếm không tin lời lẽ của Vương Khả, nhưng đám quan viên lại bị kích lên cảm xúc trong lòng.
Còn nhớ chí khí trước kia ư? Đã bao nhiêu năm, sa đà một đời, sớm đã ma diệt rồi ư! Một ít quan viên buồn bực thất bại càng là lã chã rơi lệ.
- Vương Khả, Đại Thanh vương triều đã diệt vong, giờ ngươi nói với chúng ta những điều này cũng nghĩa lý gì đâu?
Hộ Bộ Thị Lang than thở nói.