Chương 330: Yêu một người không nên yêu
Một tên đệ tử Kim Ô Tông kích động nói.
- Tìm được rồi? Tốt lắm, nhanh! Ta muốn thấy đệ đệ ta còn an toàn!
Trương Ly Nhi nôn nóng nói.
Lệ!...
Chúng tiên hạc vỗ cánh, rất nhanh liền đã tới trên bầu trời Thanh Kinh.
- Ở kia, Vương Khả ở kia!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông kinh hỉ nói.
- Thần Hư sư huynh? Là thần Hư sư huynh, hắn sao thế? Hình như đang chết ngất?
Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông kêu lên thảng thốt.
- Đại sư tỷ, chờ chút, đám người kia … hình như là tà ma! Ồ, là Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm? Hai đại đường chủ của Ma giáo!
Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông cả kinh kêu nói.
Lệ!
Đám tiên hạc đột ngột dừng lại.
Hai đại đường chủ Ma giáo, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử Ma giáo ở đó? Sao lại thế được?
Trương Ly Nhi nhướng mắt nhìn về phía quảng trường trong vương cung xa xa, Vương Khả, Trương Thần Hư đều ở đó, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử Ma giáo? Hai đại đường chủ Ma giáo? Giờ làm thế nào?
Chạy? Nhưng mà, đệ đệ đang ở kia! Mình chạy, đệ đệ phải làm sao?
- Đại sư tỷ! Thế nào đây?
Một tên sư đệ lo lắng nói.
Sắc mặt Trương Ly Nhi biến ảo bất định, cố nhịn không liếc nhìn đệ đệ ở xa xa.
- Đi, đi mau, lập tức về lại tông môn, mời tông chủ và các trưởng lão đến đây, đi mau!
Trương Ly Nhi kêu nói.
Trương Ly Nhi không phải mãng phu, bao năm qua gõ không biết bao nhiêu là ám côn, há lại không biết, giờ mà qua đó, chẳng những không cứu được đệ đệ, ngược lại còn góp cả chính bản thân đi vào. Đấy không phải là chị em thâm tình, đấy là ngu xuẩn!
Hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là lập tức quay về gọi người!
Oanh!
Đám tiên hạc quay đầu lao vút về phía xa.
Nơi xa, Tử Bất Phàm khẽ híp mắt, cười lạnh nói:
- Đã tới rồi, còn muốn đi? Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta bắt lại bọn hắn, không được thể thoát dù chỉ một tên!
- Vâng !
Chúng đệ tử Ma giáo trên quảng trường đồng thanh ứng tiếng.
Hô!
Cả đám dồn dập lôi ra phi kiếm, đuổi theo.
Nhưng, tiên hạc càng bay càng xa! Muốn đuổi kịp không hề là chuyện dễ dàng.
- Chạy? Đã đến rồi, vậy thì đừng đi! Trương Ly Nhi, bao năm qua ngươi nhiều lần chạy thoát, nhưng riêng lần này, không ai có thể cứu được ngươi!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
Dứt tiếng, Tử Bất Phàm đột nhiên vút thẳng lên trời.
Hô!
Lấy Tử Bất Phàm làm trung tâm, vô số mây đen đột ngột tuôn trào, mây đen cuồn cuộn rợp cả bầu trời, cấp tốc đuổi tới Trương Ly Nhi đang trốn chạy về nơi xa, nháy mắt đã bao phủ trên đỉnh đầu đám người Trương Ly Nhi.
- Không hay! Nhanh, nhanh, bày trận phòng ngự!
Trương Ly Nhi cả kinh thét lên.
- Kết trận!
Chúng sư đệ tụ lại xung quanh Trương Ly Nhi, một luồng hỏa diễm ngập trời phóng lên mây đen trên đỉnh đầu.
- Tử La thiên võng!
Trong mây đen truyền ra tiếng hét lớn của Tử Bất Phàm.
Oanh!
Từ trong mây đen bất ngờ bạo phát ra ngàn vạn lôi điện, ầm ầm phách chém về phía đám đệ tử Kim Ô Tông.
Nháy mắt, hỏa diễm và lôi điện ầm vang va chạm trong mây đen.
Ầm ầm!
Bầu trời bùng lên hào quang chói sáng, xung kích cực mạnh khiến người có mặt tại Thanh Kinh không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
- A!
Từ trong hỏa diễm truyền ra tiếng hét thảm của Trương Ly Nhi. Chỉ thấy trận hình đệ tử Kim Ô Tông kết thành ầm vang nổ tung, đám tiên hạc rơi rụng, toàn thân bị bao bọc bởi lôi điện, hỏa diễm, thê thảm vô cùng.
- Đi, phân tán ra, đi mau!
Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.
Nguyên Anh Cảnh, Kim Đan Cảnh, đây là lạch trời thiên nhiên, dù cho Trương Ly Nhi có thủ đoạn thông thiên, pháp bảo vô số, nhưng đối mặt với Nguyên Anh Cảnh thì cũng chỉ có nước bị đánh, lần trước khiến Mạc Tam Sơn nhếch nhác bỏ chạy chỉ là bởi Mạc Tam Sơn nể mặt hai bên cùng là chính đạo mới không ra tay mà thôi.
Đối mặt Tử Bất Phàm, nhất thời Trương Ly Nhi khó mà đương cự nổi, đám đệ tử Kim Ô Tông xung quanh càng là chật vật khổ không thể tả. Nhưng đấy vẫn chưa tính là mối nguy lớn nhất, tứ tán chạy trốn, liệu có trốn được không? Quanh bốn phía, đệ tử Ma giáo đã hình thành thế bao vây hình dạng, truy đuổi theo đệ tử Kim Ô Tông.
Ầm ầm!
Trong mây đen, lôi điện gầm gào. Khiến cường giả Tiên Thiên Cảnh từ các đại tiên trấn được chiêu mộ đến Thanh Kinh giả không khỏi lộ vẻ hâm mộ.
Còn trên quảng trường trong vương cung. Thần sắc Vương Khả lại không giấu được vẻ phức tạp.
Tuy nói bị Trương Ly Nhi câu dẫn, tuy nói bản thân không chấp nhận, nhưng mà, có một nữ tử xinh đẹp như vậy điên cuồng theo đuổi mình, mình đâu thể nào trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn được!
Ai! Ta thật quá mềm lòng!
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Chu Hồng Y đang đứng bên cạnh, nói:
- Chu đường chủ, có thể giúp ta khuyên nhủ Tử đường chủ, nói đợi lát nữa tha cho Trương Ly Nhi con đường sống được không?
- Hả? Vì sao? Phải biết, nàng là đệ tử chính đạo!
Chu Hồng Y cổ quái nhìn Vương Khả.
- Ách, được rồi, ta không dối gạt ngươi, thật ra, nữ tử điên cuồng theo đuổi mà ta nói vừa nãy chính là nàng! Ngươi thấy đấy, rốt cục ta vẫn không thể trơ mắt nhìn Trương Ly Nhi chết ngay trước mặt được?
Vương Khả cười khổ nói.
- Ngươi nói, Trương Ly Nhi điên cuồng theo đuổi ngươi?
Cơ mặt Chu Hồng Y thoáng khẽ co giật.
Vừa rồi Vương Khả nói hắn bị một nữ tử Kim Đan Cảnh đỉnh phong theo đuổi đến độ không thở nổi, Chu Hồng Y vốn tưởng là hắn khoác lác, nhưng giờ lại chỉ mặt gọi tên, điều này khiến Chu Hồng Y không muốn tin cũng không được?
- Đúng vậy! Ngươi biết đấy, ta và ngươi là cùng một loại người! Có lúc, quá tuấn tú cũng là một loại gánh nặng!
Vương Khả thở dài nói.
Chu Yếm, Nhiếp Thiên Bá ở bên nét mặt không ngừng co quắp, mẹ nó chứ, ngươi quá tuấn tú cũng là gánh nặng? Ngươi có muốn mặt nữa không? Tuấn tú cái con khỉ!
- Vương Khả, ngươi đừng đùa! Trương Ly Nhi chính là đại sư tỷ Kim Ô Tông, nàng là đệ tử chính đạo!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta biết! Nhưng chính đạo, ma đạo thì đã sao? Lúc trước ngươi cũng thế mà! Lúc trước ngươi là đường chủ ma đạo, Nhiếp Thanh Thanh là điện chủ chính đạo! Chẳng phải vẫn không cách nào ngăn được tình yêu sông cạn đá mòn của các ngươi!
Vương Khả nói.