Chương 348: Thất kinh
Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đám sư đệ sư muội.
- Được rồi, đừng nói nữa, đại sư tỷ da mặt mỏng, các ngươi lại không phải không biết! Còn lảm nhảm lắm thế? Quan hệ riêng tư giữa đại sư tỷ và Vương Khả, hai người bọn họ sẽ tự mình xử lý, ai cần các ngươi lắm mồm!
Một tên sư đệ nhẹ giọng trách mắng.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông lập tức ngậm mồm không nói.
Trương Ly Nhi:
-... !
Thấy đám sư đệ sư muội đã nhận chuẩn việc này, Trương Ly Nhi cũng lười giải thích, trong lòng lại không khỏi điên tiết!
- Đại sư tỷ, chúng ta đi nhanh lên, Thần Hư sư huynh sắp không được!
Một tên sư đệ thúc giục nói.
- Đệ đệ ta còn có thể kiên trì một đoạn thời gian, ta kiểm tra qua rồi. Các ngươi đi trước, lập tức đi về Kim Ô Tông, mời tông chủ giúp đệ đệ ta chữa thương, nếu tông chủ bế quan, trực tiếp nện mở cửa đá phòng tông chủ bế quan, cứ nói là ta bảo làm vậy!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Hả? Phá cửa?
Đám sư đệ sư muội không khỏi thất kinh.
- Bảo các ngươi nện thì các ngươi cứ nện, có chuyện gì ta gánh tất, tông chủ không ở trong tông môn thì đi đập cửa động các vị trưởng lão, biết chưa?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Biết, biết rồi!
Đám sư đệ sư muội thần sắc cổ quái nói.
- Đại sư tỷ, vậy còn ngươi? Ngươi không quay về à?
Một tên sư đệ hiếu kỳ hỏi.
- Các ngươi đi trước, ta còn có chút chuyện cần phải xử lý!
Trương Ly Nhi thúc giục nói.
- Nhưng mà... !
Tên sư đệ kia vẫn cứ ngần ngừ, như là muốn nói gì thêm.
- Được rồi, ngươi ngậm miệng đi, đại sư tỷ nói nàng có việc thì là có việc, chút nhãn lực cơ bản như thế mà ngươi cũng không có à? Đại sư tỷ muốn đi tìm Vương Khả, ngươi cứ nhất định phải nói rõ ra làm gì? Chúng ta đều được cứu rồi, giờ chẳng lẽ đại sư tỷ không thể quay về xử lý vấn đề tình cảm riêng tư! Ngươi thật lắm chuyện!
Một tên sư đệ ở bên mắng nói.
Trương Ly Nhi:
-... !
- Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ai bảo ta đi tìm Vương Khả xử lý vấn đề tình cảm?
Trương Ly Nhi càng thêm điên tiết.
- Không, không có, chúng ta không hề nói vậy, đại sư tỷ, chúng ta đi trước, ngươi cứ bận việc của mình đi, nhớ chú ý an toàn!
Tên sư đệ kia lập tức núp ở trong một đám lách mình núp vào trong đám người.
Cứ thế cả đám lập tức mang Trương Thần Hư đang hôn mê men theo thông đạo dưới đáy giếng rời đi. Để lại Trương Ly Nhi một mình đứng đó, giận dữ mà không biết phát tiết vào đâu.
- Mẹ nó, các ngươi đều bị Vương Khả tẩy não cả rồi? Cứ ăn không nói có, điên điên khùng khùng?
Trương Ly Nhi bực bội không thôi.
Quay đầu, Trương Ly Nhi nhìn theo hướng Vương Khả vừa rời đi.
- Hừ, Vương Khả, đừng tưởng ngươi vừa cứu chúng ta, ân oán giữa chúng ta liền coi như xong! Hôm nay chúng ta bị bắt đều là bởi ngươi mà ra! Ngươi cứu chúng ta cũng là điều hẳn nên! Nhưng ngươi lại dám ô miệt sự thanh bạch của ta? Còn cả món nợ ở cao ốc Thần Vương lần trước nữa, bây giờ, chúng ta nên tính sổ một lần cho xong!
Trương Ly Nhi phẫn hận nói.
Lật tay, trong tay Trương Ly Nhi hiện thêm một cây gậy. Cứ thế tay lăm lăm gậy đuổi theo hướng Vương Khả vừa rời đi.
Đuổi tới một nửa, thần sắc Trương Ly Nhi khẽ động:
- Không được, đi gõ ám côn mà thế này thì quá rõ ràng, ta phải đội khăn trùm đầu!
Dứt lời, Trương Ly Nhi lấy ra một chiếc khăn trùm choàng lên đầu, che lại mặt mũi! Tay siết chặt cây gậy, lặng lẽ đuổi theo Vương Khả, ý đồ gõ ám côn.
Chỉ là, cũng như bọn Đồng An An, Trương Ly Nhi tiến sâu vào trong thông đạo dưới lòng đất, chẳng mấy chốc liền đã lạc đường.
Cứ thế xoay vòng vòng trong địa đạo hồi lâu, chợt phát hiện thấy trước mặt có một ngã ba.
Nét mặt Trương Ly Nhi cứng lại, ngã ba? Làm sao đây?
Lại thấy, ở hai bên ngã ba, một bên viết “hướng nhà an toàn”, một bên viết “hướng thông đạo” !
Vốn Trương Ly Nhi còn đang thấp thỏm, chợt thấy, ở nơi ngã ba kia, có một thân ảnh chính đang quay lưng về phía mình.
Thân ảnh kia đưa lưng về phía Trương Ly Nhi, như thể đang tựa bên vách tường nghỉ ngơi, mắt nhìn chằm chằm giao lộ viết mấy chữ “hướng nhà an toàn”, tựa hồ là đang đợi ai đó.
Địa đạo u ám, lại quay lưng, Trương Ly Nhi làm sao thấy được rõ mặt mũi.
- Vương Khả? Lần này để xem ngươi trốn được đi đâu!
Trương Ly Nhi hưng phấn đi đến sau lưng người kia.
Càng tiến sát lại gần, Trương Ly Nhi càng kích động, vị trí tốt thật, cơ hội gõ ám côn là đây chứ đâu.
Giơ lên cây gậy trong tay, Trương Ly Nhi cười gằn một tiếng, hung hăng gõ xuống.
Đột nhiên, người bị gõ dường như cảm nhận được phía sau lưng có nguy hiểm, lông tơ dựng ngược cả lên.
- Không hay!
Người kia nghiêng đầu nhìn lại.
Oanh!
Cây gậy hung hăng nện lên đầu người kia, hóa ra là Chu Yếm. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, chỉ đứng hóng gió chút thôi, lại sẽ bị một người trùm đầu bất ngờ đi ra gõ ám côn.
Một gậy đương đầu, lại là một gậy thật lực của Kim Đan Cảnh đỉnh phong, lực lượng lớn đến cỡ nào?
- Có mai phục!
Chu Yếm tuyệt vọng nói.
Bành!
A!
Trúng ám côn, Chu Yếm chỉ kịp hét thảm một tiếng, sau đó trực tiếp ngất đi.
Vương cung, trong địa đạo!
Vương Khả đưa đi đệ tử Kim Ô Tông, sau đó quay đầu trở về, tâm tình rất vui vẻ!
- Con mụ Trương Ly Nhi kia cũng thật là, ngươi theo đuổi ta thì cứ theo đuổi thôi, làm gì đến nỗi mọi người đều biết? Hại ta phải liều chết cứu ngươi! Không thì thanh danh ta liền đi đứt. Ai! Thôi được rồi! Rốt cục cũng đưa đi được đám ôn thần kia! Tạo nghiệt!
Vương Khả lắc đầu.
Lúc Vương Khả men theo địa đạo đi về.
Oanh, oanh, oanh... !
Trên đỉnh đầu, một trận tiếng nổ vang kèm theo đó là va chạm mãnh liệt, tựa như muốn chấn sập cả địa đạo vậy.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn lên đất đá trên đầu, sắc mặt rất là khó coi.
- Chiến đấu bên ngoài đang diễn ra ngay trên đầu ta? Kim Long không trốn đi? Sao lại phá hoại ngay trên đầu ta thế này? Nếu không phải đây là địa đạo bê tông, chắc sớm đã bị các ngươi chấn sập! Xúi quẩy thật!
Vương Khả buồn bực nói.
Vương Khả cấp tốc lao vút đi trong địa đạo, rất nhanh liền tới một ngã ba.