Chương 350: Kim Long tới tặng đồ?
Trương Ly Nhi biến sắc, chuyện gì thế này? Còn có người đứng sau muốn gõ ám côn ta? Chán sống!
Trương Ly Nhi trở tay, vung gậy lên chặn đỡ.
Oanh!
Hai đại cường giả Kim Đan Cảnh lao vào nhau, gậy trong tay hai người tức thì nổ thành phấn mạt, rất nhanh cả hai đều phát giác đối phương rất cường đại, lại đều tưởng rằng đối phương muốn hại mình, nào dám buông lỏng? Nháy mắt song chưởng đẩy ra.
Oanh!
Một tiếng trầm vang, song chưởng của hai người dán vào nhau, lực lượng cường đại cuộn trào khiến bốn phía cuộn lên từng luồng khí lưu.
- Cái gì?
Hai người đồng thời thốt lên kinh ngạc.
Lúc này, Trương Ly Nhi đội khăn trùm đầu, Đồng An An khoác áo bào đen, lại đang ở trong hoàn cảnh u ám, ai cũng không thấy rõ được ai, song hai người đều biết đối phương rất cường đại, đều không dám thu tay, cứ thế giằng co. Quanh bốn phía, cương phong bắn ra tứ tung.
Trong nhà an toàn.
Cả người Vương Khả khẽ run lên, sảng khoái đi ra từ trong nhà vệ sinh.
- Đưa đi đám ôn thần kia, toàn thân đều được nhẹ nhàng, sướng hết cả người! Ha ha!
Vương Khả cười to đi ra nhà an toàn.
Lúc đi ra nhà an toàn, Vương Khả nhìn lên đỉnh đầu một cái, từng hồi tiếng rền vang vẫn đang không ngừng dội xuống.
- Con long mạch Kim Long này điên rồi, chỉ biết đứng yên một chỗ nện đầu xuống đất chắc? Không thể đổi vị trí được à, lỡ mà sập cái thì ta biết phải làm sao?
Vương Khả lẩm bẩm chửi rủa.
Trong tiếng chửi đổng, Vương Khả đạp bước đi ra nhà an toàn, đột nhiên, một cơn cuồng phong ập tới.
Vương Khả biến sắc:
- Thông đạo dưới lòng đất sao lại có gió?
Vương Khả lập tức lấy ra Thần Vương Ấn, nắm trong tay như nắm cục gạch, cản thận tiến về hướng gió vừa thổi tới. Đương nhiên, nếu không phải không có đường khác để đi, Vương Khả tuyệt đối sẽ không đâm đầu tới chỗ nguy hiểm.
Cứ thế đi tới, chẳng mấy chốc đã thấy được ngã ba kia.
Nơi ngã ba, Chu Yếm nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, hai tên cường giả Kim Đan Cảnh cường đại đang tung chưởng đánh thẳng vào nhau, lực lượng khủng bố hình thành cương phong, thổi cho tóc tai Vương Khả không ngừng biến dạng.
Vương Khả sửng sốt:
- Đây là chuyện gì? Khăn trùm đầu bịt mặt đại chiến áo bào đen?
Đây là thông đạo thoát hiểm của Vương gia cơ mà? Sao lại có hai tên cường giả Kim Đan Cảnh đánh nhau ở chỗ này? Là ta đi lộn, hay là có gì đó không đúng?
Ầm ầm!
Tiếng rền vang trên đỉnh đầu vẫn không ngừng, Vương Khả nhìn lên đỉnh thông đạo, thấy được trần bê tông xuất hiện vết rạn, biết chỗ này không thể ở lâu, sắp sụp đến nơi rồi.
Nhưng mà, hai người bịt mặt kia chắn ở ngã ba, hắn làm sao đi được?
Không đi được cũng phải đi!
Vương Khả đành phải một tay nâng lên Thần Vương Ấn, đón lấy cương phong, dán sát mặt tường đi tới.
Đồng An An, Trương Ly Nhi đang đối chưởng, đột nhiên phát hiện phía sau có một thân ảnh chính đang chậm rãi đến gần.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, tóc tai Vương Khả bị cương phong thổi cho bay múa tứ tung, chớp mắt đã tiến sát chỗ này.
- Vương Khả?
-
Ánh mắt hai người gần như cùng lúc bắn ra lửa hận ngút trời.
Nét mặt Vương Khả cứng lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt nói:
- Hai vị, ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ coi như ta chưa từng xuất hiện, các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục, ta đi ngang qua chút thôi! Đừng để ý ta!
Đồng An An:
-... !
Trương Ly Nhi:
-... !
Lúc này song chưởng hai người chính đang giằng co, không tiện rút lại, một khi ai đó thu chưởng, lập tức sẽ bị đối phương kích thương. Chỉ là, cứ vậy trơ mắt nhìn Vương Khả từng chút từng chút đi qua bên người, cả hai đều không cam tâm!
- Vì cái gì?
Trong lòng hai người phẫn nộ không thôi.
Chẳng qua, hai người dường như cũng phát hiện ra được, đối phương có vẻ không cùng bọn với Vương Khả.
- Chúng ta cùng lúc thu chưởng!
Trương Ly Nhi trầm giọng đề nghị với Đồng An An.
- Được!
Đồng An An ứng tiếng đồng ý.
- Ai, các ngươi thu chưởng làm gì? Ta không làm phiền các ngươi, các ngươi đánh thì cứ đánh, không cần quản ta, ta đi liền đây, đi ngay liền đây!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Nói xong liền bước nhanh định rời đi.
- Một hai ba, thu chưởng!
Trương Ly Nhi kêu to.
- Thu chưởng!
Đồng An An cũng hưng phấn hét lớn.
Vương Khả chính đang ở ngay trước mặt, chỉ cần mình và người bịt mặt này thu chưởng, lập tức liền có thể chụp chết Vương Khả, quá tốt rồi.
Oanh!
Nháy mắt khi hai người vừa thu chưởng, một tiếng ầm vang chói tai vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy trần bê tông địa đạo ầm vang sụp đổ, rầm một tiếng, một đầu rồng khổng lồ nện xuống.
Vô số đất đá, kèm theo đó là đầu Kim Long nện lên thân Đồng An An, Trương Ly Nhi.
Dù hai người có là cường giả Kim Đan Cảnh cũng không làm được gì, Kim Long uy lực quá khủng bố, phải biết, ngay cả Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đều không thể chế trụ đầu rồng, đủ biết nó giãy dụa mạnh đến cỡ nào.
Đồng An An, Trương Ly Nhi còn đang đối chưởng, lực lượng chưa triệt để rút về, lại bị xung kích như thế. Nháy mắt liền trọng thương hôn mê bất tỉnh, nửa thân thể bị chôn trong phế tích bê tông.
Kẻ duy nhất an toàn chính là Vương Khả dán người sát bên vách tường.
Đầu rồng khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn. Hai mắt rồng gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả.
Hơi thở cực mạnh phun trên thân Vương Khả, khiến Vương Khả khó mà thở nổi.
- Giáo viên tiểu học dạy không sai, lúc động đất dựa sát vào tường, sẽ được an toàn hơn chút! Hai tên bịt mặt các ngươi đứng ngay giữa ngã ba, đáng đời xui xẻo! May thật, may thật!
Vương Khả lòng còn sợ hãi nhìn hai kẻ bịt mặt bị chôn trong phế tích.
Ang!
Đầu Kim Long hướng về phía Vương Khả rít gào một tiếng.
Toàn thân Vương Khả lập tức run lên:
- Không, không, chuyện này không liên quan đến ta, ngươi kêu gào với ta làm gì? Long đại gia, ngươi ở trên đó gõ đánh nửa ngày, gõ xuống tận đây, là vì muốn tìm ta? Ta, ta và ngươi không quen!
Ang!
Kim Long hướng về phía Vương Khả rít lên một tiếng dữ tợn, hai mắt cứ một mực nhìn chằm chằm dưới chân Vương Khả.
Vương Khả cúi đầu nhìn xuống, dưới chân hắn còn giẫm lên một người, chính là Chu Yếm!
Mới rồi Chu Yếm bị gõ ám côn ngất xỉu, nằm sát bên tường, Vương Khả vì tránh né hai người bịt mặt nên cũng đi sát tường thiếp, vừa khéo giẫm lên thân Chu Yếm.