Chương 363: Trấn Ma Tự quỷ dị
Đại biểu ca cười nói.
- Còn nữa, nhất định phải chú ý tới sự an toàn của Thiên Thiên Cảnh chiêu mộ được từ các đại tiên trấn, bởi vì, bọn hắn đều mua bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn, mặc dù chỉ có hiệu lực trong vòng năm năm, hơn nữa còn có đủ loại điều khoản miễn trừ trách nhiệm, nhưng mà, tốt nhất vẫn nên đừng để bị chết! Bọn họ mà chết, cái chết lại nằm ngoài điều khoản miễn trừ trách nhiệm, ta sẽ lãnh đủ!
Vương Khả dặn dò nói.
- Gia chủ yên tâm, lần này chúng ta chiêu mộ rất nhiều Tiên Thiên Cảnh, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề, nguyên tắc của chúng ta là, có thể quần ẩu, tuyệt đối không đơn đấu! Có thể lấy mười tên Tiên Thiên Cảnh của chúng ta đi đánh một tên Tiên Thiên Cảnh của người khác, ta tuyệt không sĩ diện!
Đại biểu ca bảo đảm nói.
- Chúng ta lấy mười tên Tiên Thiên Cảnh đi đánh một tên Tiên Thiên Cảnh của người khác? Có đủ không?
Vương Khả cau mày nói.
- Đủ chứ?
Đại biểu ca hơi ngớ, nghi hoặc đáp.
Cùng là chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh, chúng ta lấy mười đánh một, chắc không vấn đề gì đâu!
- Để đảm bảo an toàn! Hay là lại thêm chút? Rốt cuộc Tiên Thiên Cảnh chúng ta chiêu mộ được không cần mất tiền, lại chiêu mộ thêm một ít! Hai mươi tên Tiên Thiên Cảnh đánh một tên Tiên Thiên Cảnh! Thế chắc ổn rồi chứ?
Vương Khả đề nghị nói.
- Ách, chắc là ổn rồi!
Đại biểu ca thần sắc cổ quái gật gật đầu.
- Ta làm thế cũng là vì nghĩ cho an toàn của mọi người, cứ vậy đi, chúng ta đi trước!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Cung tiễn gia chủ!
Đại biểu ca cung kính nói.
………………………….
Thiên Lang Tông, trong một gian đại điện.
Mộ Dung Lục Quang nhìn Mạc Tam Sơn, sắc mặt rất là khó coi.
- Mạc điện chủ, ngươi đang đùa ta? Vương Khả là Thần Long đà chủ của Ma giáo? Hơn nữa, Trương Ly Nhi còn điên cuồng theo đuổi Vương Khả? Vương Khả vì nàng mà bị đánh?
Mộ Dung Lục Quang mắt đỏ ngầu, giọng khàn cả lại.
- Ta biết ngươi đang phẫn nộ, ngươi đã sớm coi Trương Ly Nhi là đối tượng theo đuổi! Ai ngờ lại sẽ thế này? Chẳng qua, ta vẫn cảm thấy, chắc là Vương Khả dùng loại tà pháp nào đó với Trương Ly Nhi! Bằng không, Trương Ly Nhi mắt mù mới sẽ nhìn trúng Vương Khả. Hiện tại tất cả bằng chứng đều chỉ rõ, Vương Khả làm bạn với tà ma, là Thần Long đà chủ của Ma giáo, nhất định là hắn dùng tà pháp Ma giáo với Trương Ly Nhi, không sai được!
Mạc Tam Sơn nói.
- Mạc điện chủ, ngươi nghĩ ta dễ bị lừa vậy chắc?
Mộ Dung Lục Quang cả giận nói.
- Ta lừa ngươi làm gì? Thiên hạ không có tường nào không lọt gió, việc này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra, ta có nhất thiết phải lừa ngươi không? Đáng tiếc, Trương Ly Nhi kia trúng tà thuật mà vẫn không tự biết, hiện tại Vương Khả chính đang dẫn theo tà ma đi đường đấy!
Mạc Tam Sơn nói.
- Không thể nào! Không thể nào!
Mộ Dung Lục Quang phẫn hận nói.
- Không tin, ngươi tự đi mà xem, tin tức Chu Yếm, tiền Vương của Đại Thanh nhập ma chắc ngươi cũng biết! Lúc này, hắn đang ở dưới trướng Vương Khả, là môn đồ của Vương Khả! Người chúng ta chính đang coi chừng, ngươi có muốn đi xem không!
Mạc Tam Sơn cười nói.
Mặt Mộ Dung Lục Quang tối sầm.
- Then chốt nhất là, Trương Ly Nhi trúng phải tà thuật! Ta nhớ được, ngươi từng nói, ngươi nhất định phải cưới Trương Ly Nhi, giờ thì... ! Sợ rằng phải bị Vương Khả cướp mất!
Mạc Tam Sơn cười nói.
- Đánh rắm! Hắn dám!
Mộ Dung Lục Quang quát.
- Người chính đang trên đường, thủ hạ ta một mực theo sát, ngươi có muốn đích thân đi xem không?
Mạc Tam Sơn cười nói.
- Ở đâu?
Mộ Dung Lục Quang căm phẫn nói.
- Ta sẽ sai người chỉ đường cho ngươi, ta thì không đi được, dù sao Vương Khả cũng là phó điện chủ Đông Lang Điện, việc này tốt nhất vẫn nên để Đông Lang Điện các ngươi tự xử lý với nhau thì hơn!
Mạc Tam Sơn cười nói.
Mộ Dung Lục Quang hừ lạnh một tiếng, dưới sự chỉ dẫn của người do Mạc Tam Sơn bố trí, cấp tốc ra khỏi sơn môn, vội vàng đuổi tới chỗ đám người Vương Khả.
Mạc Tam Sơn nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Lục Quang, trong mắt lóe lên một tia chờ mong:
- Mộ Dung Lục Quang, phiền ngươi giúp ta náo lớn một chút, ha ha!
Dứt lời, Mạc Tam Sơn giậm chân, cũng lặng lẽ đi theo.
……..
Trong một mảnh sơn lâm tại Thập Vạn Đại Sơn.
Một đội ngũ đưa tang xuyên qua khu rừng, trung tâm là đám người giơ lên quan tài.
Vương Khả mặt dán râu ria đi ở phía trước, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Chu Yếm từ đằng sau đội ngũ đi tới.
- Vương Khả, ngươi làm thế là có ý gì? Sao một mực phải bắt chúng ta giả trang thành dạng này?
Chu Yếm buồn bực nói.
- Ta cứ có cảm giác dường như đang bị người theo dõi! Như là có người đi theo ở đằng sau!
Vương Khả cau mày nói.
- Hả?
Chu Yếm biến sắc.
Chẳng lẽ ký hiệu mình lưu lại cho Nhiếp Thiên Bá bị phát hiện?
- Vậy nên ta mới ngụy trang thành đội ngũ đưa tang! Lúc cần thiết cũng tiện ve sầu thoát xác, lặng lẽ lẩn trốn đi!
Vương Khả giải thích nói.
Cơ mặt Chu Yếm co quắp cả lại:
- Ngươi định lẩn trốn thế nào?
- Chuyện đó ngươi đừng quản, cứ đi trước đi, còn nữa, trên đường gặp phải người nào, ngươi đừng cười đùa tí tửng, thân phận bây giờ của ngươi đang là gì, ngươi còn không biết?
Vương Khả trừng mắt nhìn Chu Yếm.
- Thân phận ta bây giờ là gì?
Chu Yếm tròn mắt hỏi lại.
- Áo tang ngươi đang mặc là áo tang dành cho hiếu tử hiền tôn, cho nên, ngươi phải khóc thảm thiết chút!
Vương Khả giải thích nói.
- Đánh rắm, ta làm gì mà phải khóc thảm thiết, sao ngươi không khóc?
Chu Yếm trừng mắt nói.
- Ngươi không nhìn ra à? Trong đội ngũ đưa tang này, vai trò nhân vật của hai chúng ta không giống nhau, ta dán râu ria, người trong quan tài là phu nhân của ta! Ngươi diễn kịch thì cũng nên biết định vị nhân vật chứ! Vai diễn của ta chỉ cần bi thương để ở trong lòng là được rồi!
Vương Khả giải thích nói.
- Chó má, thì ra các ngươi diễn vợ chồng, ta diễn con của các ngươi ?
Chu Yếm trừng mắt giận nói.
- Là khi trước ngươi cứ muốn đoạt lấy bộ quần áo kia, đâu có ai ép ngươi!
Vương Khả giải thích nói.
Chu Yếm:
-... !
- Vương Khả, ngươi nghe cho kỹ đây, ta không nghe chỉ đạo từ ngươi đâu, đại hội Long Môn, ta muốn đến thì đến, ta muốn không đến thì không đến!
Chu Yếm lạnh lùng nói.