Chương 365: Bỏ Xuống Đồ Đao Lập Địa Thành Phật
- Đại sư khách khí quá, tại hạ là Vương Khả, muốn vào trong tránh mưa, làm phiền đại sư rồi!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
- Đừng gọi ta là đại sư, bần tăng có pháp danh “Giới Sắc” !
Hòa thượng kia nói.
- Giới, Giới Sắc? Ừm, được, được, pháp danh hay lắm!
Vương Khả cổ quái nói.
Vương Khả từng nghe qua, có gọi sai tên, chứ không gọi sai ngoại hiệu! À, không gọi sai pháp danh! Kẻ này là Giới Sắc, chẳng lẽ là…
- Mời các vị vào trong!
Giới Sắc cười nói.
Vương Khả nhìn về phía thuộc hạ của mình.
- Tất cả nữ nhân, mặc quần áo nghiêm chỉnh! Chẳng lẽ không có ánh mắt sao? Né ra đi, đừng đụng đến đại sư!
- Vâng!
Đám thuộc hạ trả lời, nhanh chóng nâng quan tài vào trong miếu.
Giờ này, Chu Yếm không dám nói một câu nào, liều mạng áp chế ma khí trong người, sợ Giới Sắc nhìn ra được.
- Vương thí chủ, ta thấy ngươi rất quan tâm đến người trong quan tài? Vừa vào ngươi đã sợ va chạm, cẩn thận giữ cho quan tài để xuống đất mới yên tâm?
Giới Sắc tò mò hỏi.
Vương Khả sững sờ, hòa thượng này quan sát tỉ mỉ đến vậy sao? Chi tiết nhỏ như thế cũng bị ngươi phát hiện ra?
- Đại sư chưa từng nghe qua tên ta sao?
Vương Khả hỏi.
- Tiểu tăng ở trong miếu cả năm trời, không hề rời đi, nên không rõ chuyện bên ngoài lắm! Cũng chưa từng nghe tên của thí chủ.
Giới Sắc gật đầu nói.
Sắc mặt Vương Khả hơi đổi, ngươi khoác lác vừa thôi! Lần trước ta đến đây đánh cho Trấn Tự Ma sụp luôn, cũng chẳng thấy ngươi ở đâu, bây giờ ngươi nói là ở đây nhiều năm rồi?
Hòa thượng này thật quỷ dị!
- Vâng, người trong quan tài là vợ chưa cưới của ta, hơn nữa, người chết là lớn nhất, ngươi đừng có ý đồ gì!
Vương Khả đề phòng nói.
Hòa thượng Giới Sắc sững sờ. Có ý gì?
Ta có ý đồ gì cơ? Một người đã chết, ta còn có ý đồ gì?
Bỗng nhiên Giới Sắc nhớ đến trước lúc vào cửa, Vương Khả còn căn dặn những người khiêng quan tài, hơn nữa, trong đám người đưa tang, những nữ nhân đều trốn xuống dưới. Ánh mắt của bọn họ nhìn hắn như nhìn thấy sắc lang.
Hòa thượng Giới Sắc.
-... !
Ngươi nghĩ ta là ai?
- Vương Khả thí chủ, sợ là ngươi hiểu nhầm ta rồi, pháp danh của ta là do phương trượng ấy, lúc đó nghĩ đến tứ đại ác dục của đời người! Rượu, sắc, tài, vận! Ứng với bốn huynh đệ chúng ta, chia ra làm Tửu Giới, Giới Sắc, Giới Tài, Giới Khí! Ta là Giới Sắc! Mà bản thân ta rất chính trực!
Giới Sắc giải thích.
Vương Khả bó tay, ngươi giải thích với ta làm gì? Ta chẳng quan tâm, chẳng phải như vậy ngươi đang giấu đầu lòi đuôi rồi sao?
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Vương Khả, Giới Sắc càng phiền muộn hơn.
Trong nháy mắt, hắn trừng mắt.
- Thôi, ngươi không tin, ta cũng mặc kệ! Hừ, vì sao Thiên Lang Tông lại ở cùng với tà ma?
- À, vậy sao, nói như vậy thì mọi người đều thoải mái hơn! Vừa rồi ngươi cứ ra vẻ đạo mạo, ta nhìn mà đau cả răng!
Vương Khả thả lỏng, làm cho cả Giới Sắc sắp nổi giận sững sờ luôn.
Chu Yếm bên cạnh thay đổi sắc mặt, Vương Khả, ngươi bị bệnh tâm thần à, hắn bị phát hiện là đệ tử Ma Giáo rồi, sao ngươi lại thoải mái được chứ?
Hòa thượng Giới Sắc ngạc nhiên nhìn Vương Khả.
- Sao ngươi không sợ?
- Sợ cái gì? Tất cả mọi người đều là đệ tử chính đạo! Có chuyện gì cứ nói thẳng ra với nhau! Ta chỉ đứng chung với tà ma, ta không phải tà ma, chẳng lẽ ngươi lại ăn ta?
Vương Khả nói thẳng.
Mặc dù Vương Khả bình tĩnh, nhưng hắn vẫn đề phòng hòa thượng Giới Sắc, quan trọng nhất, hắn không biết hòa thượng kia là người thế nào.
- Vương Khả, ngươi, ngươi hại chết ta!
Chu Yếm kêu lên sợ hãi, quay đầu muốn chạy.
Mẹ nó, ngươi trà trộn vào chính đạo, không có chuyện đếch gì, ta thì đen rồi! Cái tên hòa thượng Giới Sắc kia muốn trảm yêu trừ ma, ta xong đời!
- Này, đừng chạy!
Vương Khả buồn bực kêu lên.
Ta đang đấu trí với hòa thượng Giới Sắc, muốn điều tra gốc rễ của hắn, vậy mà ngươi lại bỏ chạy là sao?
- Yêu nghiệt to gan, ta vừa nhìn đã biết ngươi không phải người, nhanh hiện nguyên hình!
Hòa thượng Giới Sắc hét to một tiếng.
Ngón tay hắn khẽ nhích, một viên niệm châu trong tay bay ra, biến thành to lớn trong không trung, hung hăng đập lên lưng Chu Yếm.
- Oanh!
Một luồng ánh sáng màu hồng chiếu sáng Trấn Ma Tự, trong nháy mắt, Chu Yếm hét thảm một tiếng.
Chu Yếm ngã nhào trên đất, niệm châu bay trở về trong tay hòa thượng Giới Sắc, dung hợp vào chuỗi niệm châu kia, mà trên người Chu Yếm thì có khói đen bốc lên.
Trong chớp nhoáng đã dọa cho Vương Khả nhảy dựng, Kim Long trong bụng tên kia không thể chịu kích thích, lỡ mã nổ tung thì tất cả đều xong đời.
- Hòa thượng Giới Sắc, dừng tay!
Vương Khả kinh hãi ngăn trước mặt Giới Sắc.
- Hừ, đường đường là đệ tử Thiên Lang Tông, lại đi che chở cho tà ma?
Hòa thượng Giới Sắc lạnh lùng nói.
- Ai muốn che chở cho hắn? Hắn là tà ma ta bắt được, mà ngươi là kẻ không biết tốt xấu muốn cướp hắn đi? Ngươi muốn công đức đến điên rồi sao?
Vương Khả nhanh chóng kêu lên.
Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày.
- Hơn nữa, ngươi không thấy bụng hắn sao? Lỡ may làm thứ trong bụng hắn chịu kích thích… Người thường chịu nổi sao? Không phải Độ Huyết Tự chú trọng từ bi sao? Sao ngươi có thể làm ra chuyện đó.
Vương Khả cau mày nói.
- Bụng hắn?
Hòa thượng Giới Sắc ngạc nhiên nhìn Chu Yếm.
Hắn thấy Chu Yếm nôn ra máu, cũng giật mình hét lên, sợ Kim Long nổ tung, lập tức ôm bụng xoa nhẹ, an ủi Kim Long.
Cảnh tượng này làm Giới Sắc sững sờ.
- Không phải hắn là nam sao? Vì sao lại mang thai?
Chu Yếm ở xa cũng cứng đờ. Hắn? Mang thai?
Vương Khả cũng thay đổi sắc mặt.
- Đại sư, ngươi giới nữ sắc hay là nam sắc?
Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, không phải ngươi nói không thể kích thích bụng hắn sao? Bây giờ hắn ôm bụng, dáng vẻ như đang trấn an thai nhi vậy!
- Ồ! Hóa ra ta đang hiểu nhầm đại sư! Đại sư bớt giận! Ta không ngờ các ngươi vừa lên đã đánh nhau! Tất cả mọi người đều là người văn minh, có thể kiềm chế chút được không! Đợi mưa tạnh là chúng ta đi ngay, ngươi làm việc của ngươi, ta đi đường của ta, mọi thứ không liên quan đến nhau, rất tốt mà?
Vương Khả nhanh chóng nói.
Hòa thượng Giới Sắc dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vương Khả.