Chương 393: Ma Tôn Chất Vấn
Mẹ nó, vuốt mông ngựa cũng đáng được tự hào đến thế sao?
- Còn về phần Trương Thần Hư, ta chỉ thuận miệng nói, không phải muốn cứu hắn thật! Dù sao sau này còn mở tiệc ăn mừng, trước sau gì cũng chết, ta chỉ thuận miệng giúp hắn sống lâu hơn một chút, muốn kiếm thêm chén canh, điều này cũng rất hợp lý! Lại nói, sau đó đệ tử Kim Ô Tông chạy mất, đâu liên quan gì đến ta? Bọn họ nghĩ ta là đệ tử chính đạo, cứu bọn họ, nên đi khắp nơi khen ngợi ta! Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Bọn họ giúp ta che giấu thân phận! Cho ta nằm vùng dễ dàng hơn! Ma Tôn, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện vui lớn của ma giáo ta!
Vương Khả giải thích.
Bỗng nhiên Ma Tôn uống một ngụm rượu.
Vừa rồi, những chuyện này là lịch sử đen của Vương Khả, vì sao đến miệng hắn lại biến thành chuyện tốt? Là chuyện vui của ma giáo? Ngươi còn chút mặt mũi nào nữa sao?
Ma Tôn hít sâu một hơi, sát khí trên người cũng giảm đi không ít.
- Ma Tôn, thuộc hạ nói câu nào cũng là thật, ngài có thể gọi nhân viên tình báo đâm chọc ta đến đến đối chất, những lời ta nói, chỉ cần có một lời sai, ta xin chịu phạt, dù là ba đao sáu nhát cũng không sao! Nhưng ta đường đường là đà chủ Thần Long do Ma Tôn tự mình phong tặng, nếu để người ta vô duyên vô cớ vu oan, ta không chịu nổi, mời Ma Tôn làm chủ cho ta!
Vương Khả cầu xin.
- Nếu như lời ngươi nói là thật thì vì sao còn có người tố cáo là ngươi có vấn đề?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Ai? Ai nói xấu ta? Ma Tôn, ta trung thành với ma giáo, trời đất có thể làm chứng! Hơn một năm nay, ta vì ma giáo mà bận rộn đến mức chân không chạm đất! Ngài xem thử đi, thứ nhất là vì phân đà Thần Long phát triển, ta liều mạng kiếm tiền của đệ tử chính đạo! Tiêu hao tài nguyên bên chính đạo! Thứ hai, ta không dùng danh nghĩa Ma Tôn để treo thưởng Đồng An An! Luôn nhớ kỹ sứ mệnh của mình, không hề lơ là! Thứ ba, ta còn muốn tuyển chọn môn đồ, làm cho phân đà Thần Long phát triển, mà bây giờ chỉ có một môn đồ là Chu Yếm! Thứ tư, ta làm tiêu sư giúp Chu Hồng Y, hộ tống long mạch Kim Long đến đại hội Long Môn! Thứ năm, ta xây một cao ốc phục vụ cho đệ tử ma giáo! Ma Tôn, cả năm nay ta dâng hiến vì sự nghiệp của ma giáo! Vì ma giáo, ta làm rất nhiều chuyện! Vì sao còn có người muốn nói xấu ta?
Vương Khả tức giận nói.
Ma Tôn.
- …!
Bản tôn cũng không hiểu, chuyện ngươi làm trong một năm nay đã trở thành tài liệu đen dài dằng dặc trên bàn ta, ngươi có biết không?
- Ma Tôn, ngài phải làm chủ cho ta! Ta là người của ngài! Không thể bị người ta ức hiếp như vậy được! Như vậy không chỉ đánh mặt ta, bọn chúng còn đánh mặt ngài! Ma Tôn, tên tố cáo ta có lòng dạ xấu xa! Hắn đánh mặt ngài, là tạo phản đấy!
Vương Khả khóc lóc kể lể.
Ma Tôn.
- …!
Ngay khi Ma Tôn nhịn không nổi nữa, bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại, vung tay lên.
- Hô!
Mặt nạ trên bàn bay đến trước mặt Ma Tôn, hắn đeo mặt nạ lên trong chớp mắt.
- Oanh!
Trong nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại phóng thẳng đến.
Phong tỏa bốn phương tám hướng, từng đợt gió lạ nổi lên, bao vây vị trí của Vương Khả lại, giống như không cho ai người chạy trốn.
- Chuyện gì thế này? Chúng ta bị người khác dùng trận pháp bao vây?
Vương Khả biến sắc.
Ma Tôn nghiêng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Giờ khắc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng nói của hai người.
- Điện chủ, chúng ta nhìn thấy rõ ràng, chính là ở trong này, một mình Vương Khả đi vào! Trong nhà này luôn không có người! Chắc chắn hắn đang ở bên trong.
Một nam tử cung kính nói.
- Vậy là tốt rồi, các người dùng trận pháp vây lại! Không được để bất cứ ai đến gần.
Giọng nói của Mạc Tam Sơn từ bên ngoài vọng vào.
- Vâng!
Thuộc hạ bên ngoài khống chế trận pháp trả lời.
- Mạc Tam Sơn?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Bành!
Chỉ thấy ở vị trí phòng của Vương Khả, cánh cửa bị đạp ra.
- Vương Khả, ta xem lần này ngươi chạy được đi đâu!
Một tiếng hét to vang lên.
Nhìn lại thấy Mạc Tam Sơn dẫm chân đi vào trong đại sảnh.
Có lẽ vì quá vội vàng, cũng vì quá kích động, Mạc Tam Sơn không dùng thần thức quét qua đã xông vào.
Vừa đặt chân vào, bỗng nhiên hắn thấy Ma Tôn đeo mặt nạ.
Khuôn mặt đắc ý của Mạc Tam Sơn cứng đờ.
Vị đeo mặt nạ kia, chẳng lẽ là… Ma Tôn?
Mạc Tam Sơn há to mồm, hắn không thể nào ngờ rằng, mình đến tìm Vương Khả lại tìm ra người đứng đầu ma giáo?
Vương Khả nhìn Ma Tôn, sau đó nhìn Mạc Tam Sơn cứng đờ cách đó không xa, Nguyên Anh Cảnh chính ma gặp mặt?
- Mạc điện chủ, ngươi đi vào sao không gõ cửa?
Vương Khả cổ quái nói.
Mạc Tam Sơn liếc nhìn Vương Khả, mặt đen như đáy nồi, gõ cửa? Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn ta gõ cửa? Gõ em gái ngươi!
Một trận đại chiến muốn bắt đầu. Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Vương Khả vô thức lùi ra hai bước, hai người các ngươi đánh nhau, tuyệt đối không được làm ta bị thương đấy!
Đánh, đánh đi! Ta đã lùi đến khu vực an toàn! Hơn nữa, đã cầm vòng tay trữ vật trong tay, lúc nào cũng có thể lấy tấm chắn bảo vệ ra. Đánh đi, để cho ta xem thêm chút kiến thức!
Ngay khi Vương Khả đang mong chờ. Mạc Tam Sơn làm một động tác làm cho Vương Khả trố mắt đứng nhìn.
- Mạc Tam Sơn bái kiến Ma Tôn! Không biết Ma Tôn đến Long Tiên Trấn, nên có chút mạo phạm! Mong Ma Tôn tha lỗi!
Mạc Tam Sơn cung kính thi lễ với Ma Tôn.
- Cái quần què gì zậy!
Vương Khả kinh hãi trừng mắt lên.
- Ừ!
Ma Tôn bình tĩnh gật đầu, giống như chấp nhận lời kia của Mạc Tam Sơn.
Vương Khả giật mình, hắn nhanh chóng đoán được lí do, lão già Mạc Tam Sơn này là thuộc hạ của Ma Tôn, nằm vùng? Nằm vùng ở Thiên Lang Tông?
- Gián điệp trong gián điệp! Ngươi, ngươi mới là kẻ nằm vùng!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Trong tiểu viện của Chu Yếm!
Mạc Tam rời đi, mấy đệ tử Tây Lang Điện nhìn chằm chằm Chu Yếm, hắn bị trói ở trên cột, khắp người tỏa ra long khí vàng kim, hội tụ thành một vòng tròn, ngưng tụ không bị tán ra.
- Mọi người có thể giúp ta nhổ thanh đao trên bụng xuống được không? Ta sắp chết rồi!