Chương 406: Đại Cát Không Giới Hạn
Vương Khả tức giận nói.
- Nhưng nếu bọn họ không thèm đi, ta phải làm thế nào?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Mẹ nó, không phải ngươi đi đánh lén sao? Nếu đe dọa không được thì ngươi cứ bắt cóc! Đánh bọn họ ngất xỉu, trói bọn họ đưa đi! Đưa đến khu vực an toàn, đợi đại hội Long Môn kết thúc, ngươi thả ra là được mà!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo mặt đen lại. Mẹ nó, đe dọa, bắt cóc, sao nói ra từ trong miệng ngươi lại biến thành chuyện tốt? Lòng dạ ngươi đen tối đến mức nào chứ?
Vương Khả quay đầu nhìn về phía hai biểu ca.
- Bên các ngươi thế nào?
- Khởi bẩm gia chủ, 500 thiếu niên cẩm y vệ đã được sắp xếp thành công, tất cả đã đi vào các tiên môn lớn, hơn nữa sắp xếp trước cho cẩm y vệ chúng ta quay về tiên môn từ trước.
Hai biểu ca cung kính nói.
- Nhìn đi, nhìn hai biểu ca của ta làm việc mà xem, xong chuyện phủi áo quay đi, không hề để lại tên! Làm xong chuyện thì không dính chút nhân quả nào! Thoải mái biết bao nhiêu! Nhìn lại ngươi đi, chả làm được cái tích sự gì?
Vương Khả quở trách nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, ta cũng không còn cách nào khác!
- Nhìn cái gì vậy? Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Còn không đi làm nhanh? Ngươi muốn ta bồi thường chết sao? Đại ca, tha cho ta một con đường sống được hay không?
Vương Khả buồn bực nói.
- Mẹ nó, bọn họ phần lớn là Kim Đan Cảnh, Một người ta không bắt ta được, ngươi tìm người đi cùng ta đi!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Ngươi nói đùa cái gì vậy? Ta là người làm ăn nghiêm chỉnh, sao có thể làm chuyện bắt cóc thế này? Ngươi tìm nhầm người rồi!
Vương Khả vừa trừng mắt.
Mặt Trương Chính Đạo đen xuống, mẹ nó, đổi lại, chỉ có ta làm việc bẩn thỉu sao?
- Ta nhớ ngươi tự nói với mình, muốn đi kiếm tiền với ta, công việc bẩn thỉu gì cũng có thể giao cho ngươi!
Vương Khả nhớ lại lời nói trước đây của Trương Chính Đao!
Trương Chính Đạo sững sờ, mẹ nó biết ngươi đọc tâm thuật sao? Ta lải nhải, ngươi cũng có thể nghe?
- Đi nhanh đi!
Vương Khả thúc giục.
Trương Chính Đạo chỉ có thể buồn bực quay đầu đi làm công việc bẩn thỉu. Cũng không hoàn toàn là do Vương Khả ép, thật sự là do hắn làm không tốt, đã mấy tháng trôi qua cũng khuyên đám người kia đi được, chẳng lẽ do năng lực của ta có vấn đề? Mặc dù Vương Khả ăn nói khó nghe, nhưng hắn cũng cho mình thời gian sửa chữa.
Trương Chính Đạo vừa đi, bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai Vương Khả.
- Hừ, Vương Khả, ngươi giỏi thật.
Một giọng nói nữ tử vang lên.
Sắc mặt Vương Khả thay đổi, không ổn, sao nàng lại đến sớm như vậy?
- Còn không đến gặp ta?
Tiếng hừ lạnh của nữ nhân kia vang lên bên tai Vương Khả lần nữa.
- Đến đây, đến đây!
Vương Khả lập tức lo lắng nói.
Vương Khả nhảy xuống khỏi cao ốc, muốn đi về Long Tiên Trấn.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Xà Vương ngửa đầu lên.
- Vương Khả, ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn đợi ở đây?
Xà Vương tức giận nói.
Mẹ nó, những công nhân kia vui sướng cầm tiền về Long Tiên Trấn tiêu xài rồi, còn ta thì phải ở trong này trông coi công trường cho ngươi? Ngươi biết một ngày có bao nhiêu bụi đất không? Sặc đến mức lỗ mũi ta muốn nghẹt, con mắt ta không mở ra nổi.
- Vương Khả sững sờ.
- Xà Vương, ngày nào ta cũng đưa đồ ăn thức uống đầy đủ cho ngươi mà! Ngày mai là đại hội Long Môn rồi, đến lúc đó rất kích thích, ngươi cứ ở đây mà xem, nói không chừng có thể thu hoạch được long khí!
Xà Vương nghe ra Vương Khả còn bắt nó đợi ở đây, cảm thấy chịu không nổi.
- Muốn đợi thì ngươi cứ đợi, long khí trong đại hội Long Môn dễ lấy như vậy sao? Lần nào yêu thú Chướng Hải đến đây cũng bị thương nặng nề!
- Ngươi sợ cái gì? Tất cả mọi người sẽ cho ta mặt mũi, không ai làm khó ngươi! Những ngày qua, ngươi trông coi công trường cực khổ rồi, mai có long khí thì cứ thu nạp, xem như là tiền lương ngươi làm việc cho ta. Nếu có đệ tử chính đạo hay ma đạo tìm ngươi gây phiền phức, cứ báo tên ta ra là được!
Vương Khả nói.
- Báo tên ngươi có tác dụng chó gì…!
Xà Vương nói được một nửa thì dừng lại, cứng ở đó.
Báo tên Vương Khả có tác dụng thật, đúng là tà môn, mẹ nó, chẳng lẽ ngày mai ta có thể hút long khí thoải mái? Hình như, hình như có thể được?
- Được rồi, ta còn việc gấp, không nói với ngươi nữa.
Vương Khả nói một câu rồi chạy mất.
Xà Vương đưa mắt nhìn Vương Khả đi, lập tức im lặng không nói, không biết lần này bản thân xui xẻo hay là may mắn đây?
Vương Khả vội vàng đi về đại trạch Vương Gia ở Long Tiên Trấn.
Vừa vào đại trạch Vương gia, hắn đi thẳng đến tiểu viện của Chu Yếm.
Trong tiểu viện, Tử Bất Phàm ngồi trên ghế đá uống trà xanh, lạnh mặt nhìn về phía Vương Khả.
- Tử đường chủ, đã lâu không gặp!
Vương Khả lập tức khách khí đi lên.
Trước đó hắn có căn dặn thuộc hạ, khu nhà nhỏ này có khả năng sẽ có đại lão đến, nên nói bọn họ không nên chậm trễ, bây giờ đã làm Vương Khả hài lòng, còn pha ấm trà cho Tử Bất Phàm rồi.
- Vương Khả, Chu Hồng Y đâu?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Lúc còn ở Thanh Kinh, Tử Bất Phàm nói Chu Hồng Y dẫn Chu Yếm đến đây, không ngờ rằng Chu Hồng Y không tự mình đến, điều này làm cho Tử Bất Phàm không hài lòng.
- Tử đường chủ, sao ngươi tìm được đến đây?
Vương Khả tò mò hỏi.
Lúc trước, Mạc Tam Sơn cũng không tìm ra được Chu Yếm, vì sao Tử Bất Phàm lại tìm ra?
- Hừ! Ngươi còn chưa trả lời ta!
Tử Bất Phàm trừng mắt, hình như rất tức giận.
Vương Khả biến sắc, chuyện này không dễ giải quyết, nữ nhân điên cuồng vì yêu, nếu nàng phát điên lên, có lẽ sẽ bất chấp hậu quả, nếu ta trả lời không được, có lẽ nàng sẽ phá hủy cả đại trạch Vương Gia mất!
Vương Khả hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm vì người thân của ta, vì tài sản của ta, Chu Hồng Y, chỉ đành cho ngươi uất ức một chút vậy.
- Tử đường chủ, ngài đừng trách Chu đường chủ, dù sao hắn cũng có nỗi khổ riêng.
Vương Khả thở dài nói.
- A?
Tử Bất Phàm cau mày nói.
- Chúng ta mà cũng nhìn ra được tình cảm ngươi đối với Chu đường chủ, chẳng lẽ Chu đường chủ không nhìn ra được sao?