Chương 447: Ta Không Phải Ngôi Sao Tai Họa
Xà Vương ngoi đầu lên, làm cho Chu Yếm hoảng sợ.
- Chu Yếm? Đã lâu không gặp!
Xà Vương dữ tợn nói.
- Xà Vương? Sao ngươi lại đến đây? Ta không trêu chọc ngươi gì cả! Trong bụng ta cũng không có Kim Long! Đại gia, ngươi muốn làm gì vậy? Ta vô tội!
Chu Yếm rất hoảng sợ.
- Hừ, chuyện của chúng ta tính sau, ta cũng không muốn Kim Long giả cả! Ta hỏi ngươi, Vương Khả đâu?
Xà Vương gằn giọng nói.
- Vương Khả?
Chu Yếm kinh ngạc nói.
- Không sai, Vương Khả ở đâu? Vừa rồi hắn còn ở trên thuyền, sao bây giờ không thấy?
Xà Vương gằn giọng nói.
Chu Yếm biến sắc.
- Mẹ nó, ta đang gánh tội cho Vương Khả sao? Ngươi gây tai họa lần này là Vương Khả?
- Ngươi dám mắng ta?
Xà Vương há miệng to như chậu máu.
- Không có, không có, Xà Vương, không liên quan đến ta! Vương Khả đã lên bờ rồi! Ta không biết!
Chu Yếm hoảng sợ cầu xin tha thứ.
- Vương Khả đi đến đảo Ma Long sao? Hắn lên đó làm gì?
Xà Vương ép hỏi.
Chu Yếm không dám giấu diếm, kể ra mọi chuyện lúc trước ra.
- Ngươi nói Ma Tôn vẫn lạc, trong ma giáo loạn, các ngươi đến cứu Chu Hồng Y? Sau đó, lúc ở đảo Thần Long, Vương Khả còn có một phu nhân?
Xà Vương trừng mắt nhìn về phía Chu Yếm.
- Đúng vậy!
Chu Yếm gật đầu một cái.
Sắc mặt Xà Vương trở nên khó coi.
- Ma Tôn đã mất? Vương Khả trôi dạt trên biển hơn một tháng, một nam một nữ ở chung với nhau! Là giả? Ma Tôn kia là giả? Ta bị lừa? Vương Khả, tên khốn khiếp! Rống! !!
Xà Vương hiểu ra mọi chuyện, cái người đe dọa hắn không phải là Ma Tôn! Khó trách phải ngồi thuyền băng!
Mẹ nó! Từ lúc nào mà Ma Tôn phải ngồi thuyền nhỏ? Giả! Hoàn toàn là giả!
- Rống!
Xà Vương rống to về phía Chu Yếm, giống như muốn ăn hắn luôn.
Tức quá, mẹ nó tức rắn quá!
Nếu nó bị Ma Tôn lấy hết tiền tài thì không sao, nhưng nó lại bị Vương Khả lừa gạt, sao nó nuốt nổi cục tức này chứ?
- Xà Vương, ngươi hỏi gì ta cũng nói, ngươi đừng có ăn ta!
Chu Yếm hoảng sợ kêu lên.
- Vương Khả ở đâu? Vương Khả ở đâu? Rống!
Xà Vương gầm to.
- Ta, ta không biết, ta nhớ ra rồi, lúc ở Long Tiên Trấn, ngươi dựa vào mùi để tìm ta và Vương Khả? Bây giờ ngươi dùng mũi ngửi đi!
Chu Yếm lo lắng nói.
- Đó là vì trên đường đi các ngươi để lại ký hiệu! Ta dựa vào đó để xác định phương hướng đại khái! Nhưng bây giờ gió biển đã thổi tan hết mùi, sao ta tìm được? Hơn nữa bọn họ đã lên đảo, sao ta tìm ra? Rống!
Xà Vương gào thét về phía Chu Yếm.
- Không muốn, đừng ăn ta, ta cũng không biết! Ta có bao tải, bao tải này là do Đồng An An dùng để bắt ta, ngươi ngửi đi, xem có đầu mối nào không, Đồng An An ở chung một chỗ với Vương Khả, ngươi thử xem!
Chu Yếm hoảng sợ nói.
Xà Vương dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Chu Yếm.
Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Xà Vương híp mắt nói.
- Được, ta thử xem, ngươi đi theo ta lên bờ, nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ ăn ngươi ngay!
- A? Ta muốn ở đây đợi!
Chu Yếm hoảng sợ nói.
- Vậy thì ta ăn ngươi trước!
Xà Vương quát.
- Ta, ta nghe lời ngươi, nghe ngươi, đi theo ngươi!
Chu Yếm hoảng sợ nói.
Xà Vương lập tức cõng Chu Yếm bơi trên biển rộng, bọn họ nhanh chóng bơi lên bờ cách đó không xa.
Mà ở một bên khác, có một tà ma về báo tin.
- Ta nói Chu Yếm là sao chổi mà, các ngươi mau đến nhìn!
- Sao vậy?
- Ủa? Con rắn đánh nổ thuyền lớn của chúng ta ở chung với Chu Yếm? Các ngươi xem đi!
- Ở chỗ nào?
- Ở kia, nhìn, ta đa nó rồii, ngôi sao tai họa, ngôi sao tai họa, mẹ nó, Chu Yếm làm cái gì vậy?
...
...
...
Một đám tà ma tức hổn hển.
- Không thích hợp, không thích hợp chút nào, Chu Yếm phá hỏng kế hoạch của Nhiếp Thanh Thanh? Vì sao?
- Chúng ta bắt hắn lại hỏi cho rõ?
- Không được, đừng đánh rắn động cỏ, ta đoán là chuyện không đơn giản như suy nghĩ của chúng ta, nếu không thì chúng ta đi theo xem thử?
- Được!
...
...
...
Đám người đi theo, cuối cùng đi đến một cửa động.
- Đó là Xà Vương sao? Hắn dẫn Chu Yếm đi, còn đánh ra một cái hang động theo mạch nước ngầm làm gì?
Một tà ma tò mò nói.
- Đi, đi theo, hừ, tên Chu Yếm này đúng là ngôi sao tai họa, đừng để ta biết ngươi phản bội đường chủ, nếu không, ta giết chết ngươi!
- Đi, chúng ta cũng xuống dưới, đuổi theo mạch nước ngầm!
...
...
...
Một đám tà ma chui xuống dưới đất, rất nhanh, toàn bộ biến mất không thấy.
Cùng lúc đó, trên đảo Ma Long, trong sơn cốc Vạn Huyết Trì vang vọng tiếng chiến đấu.
Sau cuộc chiến, Đồng An An chỉ ra đám người ngồi thuyền lớn, nói chứng cớ là bọn họ. Lập tức, thuộc hạ của Sắc Dục Thiên đi đến điều tra.
Đáng tiếc trên biển lớn không hề có con thuyền nào!
Đồng An An nói láo! Lập tức hắn bị tất cả mọi người phỉ nhổ! Sắc Dục Thiên càng tỏa ra sát khí đối với Đồng An An! Không phải ngươi nói thuộc hạ của Chu Hồng Y đến rồi sao? Người đâu? Thứ không biết sống chết! Dám lừa ta!
Đồng An An bị oan! Vương Khả cầu xin giúp hắn, không chỉ không chứng minh trong sạch cho Đồng An An được, mà càng làm hắn bị nghi ngờ nặng hơn.
- Mẹ nó, Vương Khả, tất cả là do ngươi làm hại, ta vô tội!
Đồng An An bi phẫn gào lên.
- Sao ngươi không biết phân biệt tốt xấu chứ? Ta chứng minh ngươi trong sạch là đang giúp ngươi? Vậy mà ngươi lại lật lọng vu oan cho ta? Mẹ nó, đúng là lòng tốt gặp phải kẻ lòng lang dạ thú!
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Ta không muốn ngươi giúp ta chứng minh ta trong sạch, ta không cần ngươi chứng minh!
Đồng An An gào lên.
- Được, vậy ta không chứng minh giúp ngươi nữa, ta muốn nói với tất cả mọi người, Sắc đường chủ, Tử đường chủ, các ngươi nghe cho kỹ đây, Đồng An An không hề vô tội, hắn dẫn chúng ta đến chỗ này tìm Chu Hồng Y, sau đó hắn tự mình đi thông báo cho Nhiếp Thanh Thanh, từ đầu đến cuối, hắn đã phản bội các ngươi! Hắn bị ta kêu gọi đã đầu hàng! Bây giờ nghe theo chúng ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Bỗng nhiên Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm dùng ánh mắt lạnh nhìn về phía Đồng An An.
Đồng An An hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ nó, Vương Khả, ngươi muốn ta chết đúng không?