Chương 45: Đệ tử tiên môn điên cuồng mất trí (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Tôn Tùng đen mặt, hình như đám người Vương Khả thật không có tổn thương Trương Thần Hư, mà là chúng ta tổn thương. Các ngươi ăn vạ, để cho chúng ta cõng nồi?
Mộ Dung Lục Quang càng phiền muộn. Mẹ nó, em vợ xém chút bị người của mình giết chết, đám cưới này còn có thể tiếp tục sao?
- Không cho phép đi! Trước khi nhìn thấy đệ đệ của ta, ai cũng không cho phép đi, các ngươi cũng không được!
Trương Ly Nhi phẫn nộ nói.
Trương Ly Nhi hùng hổ dọa người ngăn cản Vương Khả. Vương Khả phiền muộn, mẹ nó, ta đã sắp thành công bỏ chạy, Trương Ly Nhi kia lại dẫn ánh mắt của ngươi lên mình ta, còn không cho ta đi, chẳng lẽ nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng biết hố người sao?
Ở một sơn cốc bên trong Thiên Lang Tông!
Trương Chính Đạo đang sốt ruột, của quý vẫn bị Vương Khả nắm trong tay thì hắn làm sao có thể chạy trốn được chứ? Chẳng lẽ phải từ bỏ sao?
Chẳng phải Trương Chính Đạo không tìm được chuông cảnh báo diệt tông. Hắn mới đi dạo Thiên Lang Tông một canh giờ đã tìm được rồi.
Bên cạnh còn có một đệ tử Thiên Lang Tông đi theo làm hướng dẫn du lịch giảng giải cho hắn, đồng thời cũng dẫn hắn đi dạo lòng vòng. Hướng dẫn du lịch này nhận được lệnh của đại sư huynh, ngăn chặn tên 'Trương Thần Hư' trước mắt. Trước hôn lễ vào giữa trưa, không thể để hắn đi tới Đông Lang Điện được. Tuy người hướng dẫn du lịch không biết vì sao, nhưng đại sư huynh đã ra lệnh, vậy cứ nghiêm túc chấp hành thôi.
- Sơn cốc này có tên là 'Anh Liệt Cốc'. Trong Anh Liệt Cốc chôn thi thể, xương cốt của đệ tử Thiên Lang Tông các đời, thậm chí cả thi thể xương cốt của tông chủ các đời cũng vậy. Bọn họ vì sự bình an của Thập Vạn Đại Sơn mà chém yêu diệt ma bao nhiêu lần, đáng tiếc cuối cùng lại bất ngờ chết ở trong tay của tà ma. Tinh thần của bọn họ đáng để cho các đệ tử đời sau như chúng ta học tập. Cứ qua một thời gian, tông chủ của Thiên Lang Tông ta đều sẽ tự mình dẫn theo các đệ tử tới bái tế!
Hướng dẫn du lịch chỉ vào rất nhiều bia mộ trong sơn cốc và giải thích.
Anh Liệt Cốc? Trương Chính Đạo tất nhiên không có hứng thú! Điều khiến Trương Chính Đạo hứng thú là cái gác chuông cực lớn nằm sâu trong Anh Liệt Cốc. Trên gác chuông có treo một cái chuông lớn cao tới một trượng.
- Cái chuông lớn này là... ?
Trương Chính Đạo nói với vẻ mong đợi.
- Đó là chuông cảnh báo diệt tông của Thiên Lang Tông. Mỗi lần Thiên Lang Tông làm lễ tế các đời trước trong Anh Liệt Cốc đều sẽ gõ một lần, để đệ tử Thiên Lang Tông ta vĩnh viễn không quên các chiến công vĩ đại của những người đã anh dũng hy sinh. Tất cả đệ tử nghe được tiếng chuông, cho dù ở sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn không thể mau chóng trở về, cũng sẽ mặc niệm ngay tại chỗ để thể hiện sự tôn trọng!
Hướng dẫn du lịch Thiên Lang Tông này giải thích.
- Ta biết. Ý ta là người trông coi chuông cảnh báo diệt tông là ai?
Trương Chính Đạo nhìn về phía ba gã đệ tử Thiên Lang Tông đứng xung quanh gác chuông.
- A, đó là sư huynh canh giữ chuông. Bọn họ có trách nhiệm trông coi chuông cảnh báo diệt tông. Nếu không phải vào thời điểm tông môn gặp phải họa lớn ngập đầu, không có lệnh của tông chủ, không ai được đến gần. Cho dù là đại sư huynh cũng không được!
Hướng dẫn du lịch này giải thích.
- Bọn họ có tu vi thế nào?
Trương Chính Đạo lo lắng hỏi.
- Ba vị sư huynh đều là cường giả Kim Đan Cảnh!
Hướng dẫn du lịch này cười nói.
Kim Đan cảnh? Gương mặt Trương Chính Đạo cứng đờ. Mẹ kiếp, có tới ba tên Kim Đan cảnh trông coi, ta làm sao gõ chuông được chứ?
- Nếu có người không được lệnh của Thiên Lang Tông Chủ cố trước tới gần thì sẽ xử trí thế nào?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Giết không tha!
Hướng dẫn du lịch này giải thích.
Trương Chính Đạo:
-... !
Không ngờ lại như thế. Ta căn bản không đến gần được đâu. Có ba tên Kim Đan cảnh trông coi, ta vừa tới gần đã bị người ta giết không tha, vậy còn gõ chuông cái rắm à? Vương Khả, ngươi tìm cho ta chuyện thật tệ. Thế này thì bảo ta phải làm sao hả?
Trương Chính Đạo phiền muộn lại nóng nảy gãi đầu. Không đi gõ chuông thì Vương Khả sẽ bóp nát của quý của mình.
- Tên Vương Khả vắt cổ chày ra nước, thấy gái thì quên bạn này, ngươi không biết kéo dài thời gian với U Nguyệt công chúa à? Đừng vào Thiên Lang Tông hôm nay, chờ hôm nào Thiên Lang Tông Chủ xuất hiện, các ngươi đi vào không được sao? Đồ thấy gái quên bạn! Phi! Đồ háo sắc, vắt cổ chày ra nước! Mẹ kiếp, thế này là muốn cái mạng già của ta đấy!
Trương Chính Đạo buồn bực rủa.
- Trương sư huynh, hay chúng ta tới chỗ khác ngắm cảnh vậy?
Hướng dẫn du lịch khuyên.
- Không đi!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
Đi cái rắm à? Ngươi thật sự tưởng ta tới đây chơi sao?
- Dạ?
Hướng dẫn du lịch không hiểu nói.
Trương Chính Đạo lập tức biết mình vừa rồi có hơi nặng lời.
- Không phải, ý ta nói là bây giờ ta không đi được. Ôi, lúc trước ta bị kẻ giả mạo kia đánh trọng thương ở bên ngoài sơn môn, vết thương của ta tái phát rồi, phải lập tức trị thương ngay!
Trương Chính Đạo lập tức nói như thảm lắm vậy.
- Vết thương tái phát? Vậy để ta lập tức đưa sư huynh trở lại!
Hướng dẫn du lịch nói.
- Không kịp, không kịp đâu. Ngươi cứ tìm một gian ở đây cho ta là được, cứ ở trong này đi, không kịp trở về đâu!
Trương Chính Đạo vội nói.
Hướng dẫn du lịch sửng sốt. Vừa rồi ngươi chơi đùa suốt cả đoạn đường còn vui vẻ thế, ta đâu thấy ngươi có thương tích gì? Sao bây giờ lại bỗng nhiên bảo không kịp? Ngươi cũng không phải sinh con, đâu cần khoa trương như vậy chứ?
Đương nhiên, Trương Chính Đạo muốn bế quan trị thương thì không thể tốt hơn. Hướng dẫn du lịch cũng nhớ tới lời căn dặn của đại sư huynh, không thể để cho hắn tới tham gia đại hôn vào giữa trưa, tất nhiên cũng không thể để cho hắn trở lại.
- Được, Trương sư huynh, bên này có một gian nhà, ngươi vào trong đi! Ta canh phòng giúp ngươi!
Hướng dẫn du lịch nói.
Trương Chính Đạo lập tức chạy vào gian nhà bên kia, đồng thời đóng chặt cửa lại.
Hướng dẫn du lịch cảm thấy kỳ lạ. Chẳng phải Trương sư huynh đang bị thương nặng à? Sao động tác nhanh nhẹn như thế?