Chương 450: Ta Đã Từ Chối!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đánh rắm, ai cần ngươi giải thích? Sao bọn họ có thể tin lời ngươi nói được? Ngươi là kẻ địch! Kẻ địch của ngươi nói mà ngươi cũng nghe sao?
Đồng An An tức giận nói.
- Không phải sau đó ta cũng vu khống ngươi theo bọn họ sao? Ai ngờ bọn họ lại tin ta, ta cũng chẳng còn cách nào!
Vương Khả nói.
Khuôn mặt Đồng An An mặt đen thui. Thật như vậy, những việc trước kia là do hắn làm sai, hắn có thể thừa nhận, nhưng lần này hắn không hề phản bội đường chủ, vì sao bọn họ lại không tin ta chứ?
- Đồng An An, bây giờ ngươi nhìn ra rồi chứ?
Vương Khả nhìn chằm chằm Đồng An An hỏi.
- Nhìn ra cái gì?
Đồng An An đỏ mắt nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm, bọn họ hoàn toàn không thưởng thức ngươi!
Vương Khả nói.
Đồng An An.
-... !
- Ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người cũng không có! Đó mà gọi là thưởng thức sao? Ngươi thấy đấy, một người ngoài như ta còn lo lắng thay ngươi, nhưng ngươi đi theo Sắc Dục Thiên nhiều năm như thế, vào sinh ra tử, công việc bẩn thỉu gì cũng đã làm rồi! Nhưng được gì không? Ngay cả một câu nói thật của ngươi, bọn họ cũng không muốn nghe!
Vương Khả thở dài nói.
Đồng An An càng trở nên tức giận.
- Ngươi đừng trách ta hại ngươi! Đây vốn là hai chuyện khác nhau! Nếu bọn họ tin ngươi một chút, chắc chắn sẽ cho ngươi cơ hội giải thích. Dù trong tình huống đặc biệt, cũng sẽ không làm khó ngươi trước mặt mọi người, thậm chí còn muốn giết ngươi như vậy? Chậc chậc! Ta không thể nào hiểu nổi, ngươi đi theo Sắc Dục Thiên là vì muốn gì?
Vương Khả tò mò hỏi.
Sắc mặt Đồng An An cứng đờ, hắn trầm mặc.
- Quyền, quyền không có! Tiền, tiền không có! Mưa bom bão đạn rồi liều chết bán mạng cho hắn, hắn cũng chả thèm tin tưởng ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi đi theo đúng người sao? Không sai, hắn có lực lượng cường đại, nhưng mạnh thì được gì? Lúc hắn đòi mạng ngươi, cũng chả còn lỗ đít gì mà dùng! Chẳng lẽ ngươi cứ cam tâm để hắn giết như vậy? Chịu chết trong tay cường giả là vinh quanh lắm à? Không, chẳng có ý nghĩa gì hết!
Vương Khả hỏi.
Mỗi một câu của Vương Khả đều đâm vào trong lòng Đồng An An một cách hung ác. Làm cho Đồng An An rất thống khổ.
Ngày xưa hắn ám sát Vương Khả nhiều lần, mặc dù có vẻ rất thảm, nhưng hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng lần này Đồng An An cảm giác mình sắp hỏng mất, vì sao chứ? Ta làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn gì?
- Sai lầm lớn nhất của Đồng An An ngươi chính là không gặp được người thưởng thức mình! Người không tin ngươi, dù ngươi làm nhiều đến mức nào, trong mắt hắn chỉ là một đống cứt chó! Chỉ khi gặp được người thưởng thức ngươi, mới cho ngươi phát huy thiên phú tỏa sáng! Sắc Dục Thiên không phải minh chủ của ngươi! Hắn không cho ngươi tương lại! Chỉ khi ngươi đến công ty Thần Vương của ta! Ta rất thưởng thức ngươi, ngươi thấy đấy, dù ngươi ám sát ta bao nhiêu lần, ta cũng đồng ý cho ngươi tỏa sáng trên con đường nhân sinh! Một ông chủ rộng rãi như vậy không dễ kiếm đâu! Có thể gặp nhưng không thể cầu!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đồng An An đen mặt nhìn Vương Khả.
Mặc dù hắn cảm giác Vương Khả nói có đạo lý, nhưng cái tên không biết xấu hổ này tự dát vàng lên mặt, không biết khiêm tốn là gì cả!
- Vương Khả, bản thân ngươi còn chưa lo xong, còn không biết xấu hổ mời chào ta?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Cái gì mà bản thân ta còn chưa lo xong? Đám người kia giết được ta chắc? Ngươi tưởng những lời trước đây ta nói là nói đùa sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Khả có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, có Chu Hồng Y làm chỗ dựa, nên cũng chẳng lo lắng gì.
- Trước kia ngươi nói với ta, ngươi là nằm vùng của Ma Tôn? Đại lão Nguyên Anh Cảnh?
Đồng An An há miệng ngạc nhiên.
- Những chuyện này không quan trọng! Quan trọng nhất là chúng ta sẽ nhanh chóng an toàn!
Vương Khả nói.
Vừa rồi Chu Hồng Y đã bảo đảm cho ta, ta còn lo cái gì?
- Ngươi đánh rắm, có bản lĩnh thì ngươi ra ngoài cho ta xem một chút, nếu ngươi ra ngoài được, ta sẽ tin tưởng ngươi!
Đồng An An không tin nói.
- Ra ngoài? Ra khỏi Vạn Huyết Cốc?
Vương Khả cau mày nói.
- Đúng vậy, hừ, ngươi thưởng thức ta, nhưng ngươi không có thực lực thì nói cái rắm! Muốn ta hiệu trung ngươi? Cũng không tự xem lại mình đi, ngươi có năng lực thì ngươi ra ngoài thử xem? Bây giờ ra khỏi sơn cốc Vạn Huyêt Trì đi! Mẹ nó, nếu bây giờ ngươi ra ngoài được, ta sẽ làm môn đồ của ngươi ngay!
Đồng An An trừng mắt tức giận nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên một thuộc hạ của Sắc Dục Thiên đi đến.
- Vương Khả, bây giờ ngươi có thể đi ra, đi theo ta!
Một tà ma mở cửa giúp Vương Khả.
Đồng An An.
- …!
Mẹ nó! Chuyện gì thế này?
Vương Khả cũng choáng váng, có chuyện gì vậy? Ngươi là ai chứ? Còn đến mở trói cho ta ra ngoài?
Đồng An An.
-... !
- Vì sao? Vì sao lại thả Vương Khả? Đường chủ biết không? Ngươi muốn chết đúng không?
Đồng An An tức giận mắng.
Tà ma kia trừng mắt nhìn Đồng An An.
- Là đường chủ cho ta đến đây mời Vương Khả.
Đồng An An.
- …!
Sắc Dục Thiên bảo ngươi đến mời Vương Khả? Vì sao chứ?
- A? Vị này…, sao Sắc Dục Thiên lại bảo ngươi đến mời ta?
Vương Khả cũng khó hiểu nói.
- Trước quảng trường Thủy Tinh Long Cung, các vị đường chủ đang tiến hành nghi thức lên ngôi cho Thánh Tử, nên bảo ta mời ngươi đến, Vương Khả, ngươi đi theo ta là được.
Tà ma kia nói.
- Thánh tử?
Vương Khả sửng sốt gật đầu một cái.
Cứ như vậy, trong ánh mắt phụng phịu của Đồng An An, Vương Khả đi theo đám tà ma ra khỏi Vạn Huyết Trì.
Trong sơn cốc, ngoài đám tà ma canh gác ra, chỉ còn Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh đang hôn mê.
- Mẹ nó, ta không làm môn đồ của ngươi, cái này không tính!
Đồng An An buồn bực nói thầm.
Vương Khả được đưa đến trước quảng trường Thủy Tinh Long Cung!
Trên quảng trường có mấy trăm tà ma tụ tập ở đây, bọn họ cung kính nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
Trên quảng trường có năm bảo tọa.
Ở phía Bắc có một bảo tọa lớn nhất, trên đó Thánh Tử đang ngồi, nhìn quanh bốn phía.
Mà bảo tọa hai bên, có Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y, còn có một vị trí để trống.