Chương 492: Ngân hàng
Mọi người trừng mắt nhìn Vương Khả.
Tiền bồi thường? Ngươi trả tiền bồi thường cho một tù nhân? Thật hay giả?
- Ta đã như vậy rồi, ngươi bồi thường gì cho ta?
Sa lão nhị cũng sửng sốt.
Vương Khả lấy ra một tấm phiếu bảo hành.
- Một năm trước, công ty Thần Vương ta khai trương, ở hội tuyên bố sản phẩm của tòa cao ốc Thần Vương số một, ngươi từng đi phải không?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, ta và lão đại Sa lão đại của ta cùng đi! Nhưng ta không mua bảo hiểm của ngươi!
Sa lão nhị trầm giọng nói.
- Ngươi không mua nhưng đại ca ngươi, Sa lão đại đã mua một phần “bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn”, người được lợi là ngươi! Nói cách khác, hắn đã chết, ngươi được lấy tiền bồi thường!
Vương Khả giải thích.
- Ta, đại ca của ta?
Sa lão nhị biến sắc.
- Đúng vậy, công ty Thần Vương ta với thái độ phụ trách với khách nhân, xác nhận thân phận tất cả người được lợi bảo hiểm! Ta mất rất nhiều công sức, dựa vào nhiều quan hệ mới tìm được người được lợi ở nơi nào. Hôm nay mời ngươi đến vì trả tiền bồi thường!
Vương Khả mở miệng nói.
Bốn phương tám hướng, vô số đệ tử Ma giáo trừng lớn mắt.
Đùa giỡn gì, ngươi trả tiền bồi thường cho một tù nhân, hắn có mệnh để lấy sao? Còn nói lớn tiếng như vậy, không phải muốn hại chết hắn sao?
- Đại ca của ta đã chết rồi? Đại ca của ta đã chết rồi?
Mắt Sa lão nhị bỗng nhiên ươn ướt.
- Đến, nhìn xem, đây là mười vạn cân linh thạch bồi thường, người chỉ cần ký tên, tiền này, ngươi tùy thời có thể lấy đi!
Vương Khả vung tay lên.
Nhất thời, có thuộc hạ Vương Khả nâng mười vạn cân linh thạch lên đài.
Mười vạn cân linh thạch sao! Một vài người mới vào Kim Đan Cảnh cũng không có được nhiều như vậy. Nhiều tiền như vậy bỗng nhiên đặt trước mặt, còn vô cùng chói mắt, rất nhiều người lộ vẻ tham lam, ánh mắt một đám người nhìn Sa lão nhị đều tràn ngập hưng phấn.
Một tù nhân mà thôi, ngươi cũng xứng lấy tiền? Nhưng Ma Tôn và chư vị Đường chủ đang nhìn trên lầu, mọi người mới khắc chế dục vọng mà thôi.
Các đệ tử chính đạo đại trạch Vương gia cũng nhíu mày.
- Vương huynh đệ làm gì vậy, Sa lão nhị có thể lấy đi sao?
- Đúng vậy, như vậy không phải tiện nghi đám đệ tử Ma giáo sao?
- Mười vạn cân linh thạch này bồi thường thật không đúng lúc mà!
Rất nhiều đệ tử chính đạo lo lắng cho Sa lão nhị.
Sa lão nhị bi thương một hồi, nhìn mười vạn cân linh thạch này, lộ ra vẻ chua sót:
- Ta hiện tại đã bị bắt rồi, tiền này có tác dụng gì?
- Hai huynh đệ các ngươi còn có thân nhân không?
Vương Khả nhìn Sa lão nhị.
- Còn có, đại ca ta còn có một đứa con, chúng ta còn có cha mẹ, tư chất cha mẹ chúng ta không đủ, không thể tu hành, hiện giờ tuổi cũng đã già, đứa con của đại ca ta còn nhỏ, bọn họ không còn khả năng kiếm sống. Vương Khả, Vương Khả, ngươi có thể giúp ta gửi tiền này cho cha mẹ, còn có con cháu ta không? Cầu ngươi, cầu ngươi!
Sa lão nhị bỗng nhiên kích động quỳ xuống.
- Không được!
Một đám tà ma phía dưới nhất thời trừng lớn mắt. Ngươi đưa tiền cho Sa lão nhị, chúng ta có thể đoạt lấy, ngươi chuyển giao người khác, chúng ta làm sao giành?
Nhưng Vương Khả căn bản không để ý đến tiếng kêu to của người phía dưới.
- Sa lão nhị, ngươi đừng vội quỳ, ta hỏi ngươi một vấn đề! Nhiều tiền như vậy, giao cho phụ nữ, trẻ con yếu đuối, ngươi cảm thấy bọn họ giữ nổi không?
Vương Khả nhìn Sa lão nhị.
Sa lão nhị biến sắc.
- Ta phái người hỏi thăm, hai huynh đệ các ngươi bị giết, bị bắt, cha mẹ ngươi còn có con cháu ngươi, ở Lưu Sa Tông cũng không nhận được đãi ngộ liệt sĩ gì, ngược lại, đã chuyển từ sơn môn của Lưu Sa Tông ra ngoài Tiên Trấn sống! Ngươi cảm thấy, vì nguyên nhân gì?
Vương Khả hỏi.
- Cái gì? Cái gì? Nhất định là Bát sư huynh độc ác kia. Thời điểm huynh đệ chúng ta ở tông môn, hắn không dám khó xử chúng ta, chúng ta vừa xảy ra chuyện, hắn liền hại thân nhân ta!
Sa lão nhị kinh sợ nói.
- Cho nên, ngươi cảm thấy, mười vạn cân linh thạch này đường đột giao cho cha mẹ ngươi, giao cho con cháu ngươi! Sẽ có kết quả gì?
Vương Khả hỏi.
- Còn có thể có kết quả gì, ha ha, đệ tử Ma giáo không giật thì Bát sư huynh kia, hoặc là sư huynh đệ khác cũng sẽ lặng lẽ giết cha mẹ hắn, sau đó cướp đoạt số tiền này!
Một tà ma cười to nói.
Cả người Sa lão nhị nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
- Đa tạ, đa tạ ngươi nói cho ta biết, bằng không, ta sẽ hại chết phụ mẫu và con cháu ta rồi!
Sa lão nhị nhất thời hoảng sợ nói.
- Ừm, hiện tại, ngươi muốn xử trí số tiền này ra sao?
Vương Khả nhìn Sa lão nhị.
Sa lão nhị biến sắc, làm sao đây? Làm sao đây? Hiện tại lấy sẽ tiện nghi đám tà ma! Đưa cha mẹ con cháu thì sẽ hại bọn họ.
- Hôm nay gọi ngươi đến là để giải quyết vấn đề này! Sa lão nhị, ta không thể cứu ngươi ra ngoài! Nhưng ta có thể giúp ngươi giải quyết một chút vấn đề tài vụ! Đây cũng là sản phẩm thứ hai của công ty Thần Vương! Có thể hoàn mỹ giải quyết tất cả khốn khó của ngươi!
Vương Khả nói.
- Có ý gì?
Sa lão nhị sửng sốt.
Tất cả đệ tử Ma giáo đều tỏ ra tò mò.
Vương Khả vung tay lên, cách đó không xa, Đồng An An chỉ huy nhân viên công tác, thả ra bức điền phúc thật lớn.
“Rầm!”
Bức điền phúc mở ra, mặt trên viết hai chữ “Ngân hàng” !
- Đây là…?
Sa lão nhị khó hiểu nhìn hai chữ này.
- Sản phẩm thứ nhất của công ty Thần Vương ta gọi là bảo hiểm! Nghiệp vụ bảo hiểm! Hôm nay, sản phẩm thứ hai của công ty Thần Vương ta gọi là “ngân hàng” ! “Nghiệp vụ ngân hàng!”
Vương Khả giải thích nói.
- Nghiệp vụ ngân hàng?
Sa lão nhị khó hiểu nói.
- Đúng vậy, nghiệp vụ ngân hàng, cung cấp cho vay! Cung cấp tồn trữ! Chỉ cần trả phí quản lý, có thể giải quyết vô số chuyện phức tạp trong cuộc sống!
Vương Khả nói.
- Hả, có ý gì?
Sa lão nhị trừng mắt khó hiểu nói.
- Lấy mười vạn cân linh thạch này của ngươi làm ví dụ đi! Ngươi có thể dùng nghiệp vụ tồn trữ! Nói đúng hơn là gửi mười vạn cân linh thạch này vào trong công ty Thần Vương ta, ai cũng không thể lấy đi! Chỉ có ngươi có thể lấy đi! Chỉ cần trả tiền phí quản lý nhất định, công ty Thần Vương ta sẽ thay ngươi bảo quản số tiền này!