Chương 514: Tái ngộ Giới Sắc
- Đại sư, chúng ta đi ngang qua nơi này, ngươi không cần để ý, chúng ta lập tức rời đi!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
Dù sao, cho dù không phải Sắc Dục Thiên, hòa thượng Giới Sắc cũng là cường giả Nguyên Anh Cảnh.
- Đã đến rồi, ngủ lại một đêm đi, dù sao trời đã sắp tối, hơn nữa có lẽ sắp mưa rồi!
Hòa thượng Giới Sắc đứng dậy mời gọi.
Ba người Vương Khả nhìn nhau, làm sao đây? Hòa thượng Giới Sắc đã đứng dậy chào đón, chúng ta còn chạy, hắn lẽ nào sẽ động thủ.
- Được, được rồi!
Vương Khả nuốt nước miếng.
Giờ phút này, ba người đi vào Trấn Ma Tự, ngồi ở góc tường, trên mặt kinh nghi bất định nhìn hòa thượng Giới Sắc.
- Đại sư, ta nhớ Niếp Thiên Bá không phải ở đây sao? Ngươi đã khuyên hắn tự sát rồi?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ngươi nói Niếp Thiên Bá hả? Ai, có một ngày, ta đang ngủ, tỉnh lại, đã không thấy hắn. Thật là, ta khuyên hắn một lòng hướng Phật, hắn sao lại không nghe, còn bỏ chạy?
Hòa thượng Giới Sắc nhất thời thở dài nói.
- Hắn thừa dịp ngươi ngủ, bỏ chạy rồi?
- Đúng vậy, còn có đám sư huynh đệ Thiên Lang Tông của ngươi! Cũng thừa dịp ta ngủ bỏ đi, cũng không nói một tiếng, rất không lễ phép!
Hòa thượng Giới Sắc thở dài nói.
- Ách, bọn họ tự mình đi?
Vương Khả mờ mịt nói.
- Đúng vậy, ta còn nghĩ cho bọn họ phật hiệu rồi, nhưng bọn họ đều không nghe, thật sự là... ai!
Hòa thượng Giới Sắc thở dài nói.
- Vương Khả, Kim Ô Tông ta tra ra được Độ Huyết Tự cũng không có hòa thượng Giới Sắc này!
Trương Thần Hư nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ngươi hiện tại nói ta biết làm gì. Không khí vốn đã rất khủng bố, ta cố gắng nghĩ hòa thượng Giới Sắc và Sắc Dục Thiên là hai người khác nhau, ngươi còn gia tăng thêm khủng bố!
- Ai nói ta không phải người của Độ Huyết Tự? Ngươi là ai? Nói xấu ta làm gì?
Hòa thượng Giơi Sắc trừng mắt.
“Ách!” Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ, nhất thời không dám nói tiếp nữa.
Giờ phút này, ba người rất suy yếu, hòa thượng Giới Sắc này nếu đối phó bọn họ thì sao?
- Tốt lắm, đại sư rất hòa ái, đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, mời người nói thêm về chuyện phật hiệu!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
- Nhắc đến phật hiệu, hòa thượng Giới Sắc nhất thời hứng thú:
- Ha ha, vẫn là thí chủ Vương Khả hiểu biết ta, yên tâm, đêm nay ta có thể nói suốt cả đêm với các ngươi!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Ngươi nói với hai người bọn họ là được rồi, tại hạ không cần.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư ngờ vực nhìn Vương Khả, giảng giải Phật hiệu, có cái gì không đúng? Ngươi sợ thành như vậy rồi?
- Hòa thượng Giới Sắc, ta vì sao ngửi thấy hương vị món ăn?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ta cũng ngửi thấy!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
- Thơm quá đi!
Trương Thần Hư cũng hiếu kỳ nói.
- À, là mùi đồ ăn, chỉ là...
Trên mặt hòa thượng Giới Sắc lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngay lập tức, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm một nữ tử:
- Ăn cơm đi, tướng công!
Thanh âm nữ tử này phi thường ôn nhu, ba người Vương Khả nghe thấy mà sửng sốt. Là nữ tử đang nấu cơm? Nấu ở phía sau viện sao?
- Nàng kêu tướng công? Nữ tử bên ngoài này đang kêu ai?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- A di đà phật, nữ thí chủ bên ngoài gọi sai rồi, nàng đang gọi ta ăn cơm!
Hòa thượng Giới Sắc nói.
Vương Khả: "... !"
Trương Chính Đạo: "... !"
Trương Thần Hư: “... !"
Trấn Ma Tự rơi vào không khí an tĩnh quỷ dị.
- Hiện tại, xuất gia làm hòa thượng, còn lưu hành mang vợ đi theo nấu cơm sao?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía hòa thượng Giới Sắc.
- A di đà phật, ngươi hiểu lầm rồi!
Hòa thượng Giới Sắc xấu hổ.
Ngay lúc này, một thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt, bưng lên một mâm đầy đồ ăn, chậm rãi bưng vào. Nữ tử cực kỳ thanh xuân tịnh lệ. Ba người nhìn thấy đều mở to hai mắt nhìn.
- Hả, hòa thượng còn có thể cưới vợ? Còn xinh đẹp như vậy? Không có thiên lý mà!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Thế phong nhật hạ mà! Hòa thượng mang theo phu nhân cùng xuất gia? Thật sự không thể tưởng tượng!
Vẻ mặt Trương Thần Hư mờ mịt nhìn thiếu nữ kia.
- Sao lại là các ngươi?
Thiếu nữ vào trong miếu, nhìn thấy ba người thì biến sắc.
- Ách?
Ba người Vương Khả sửng sốt.
Có ý gì? Ngươi còn quen biết chúng ta? Nhưng chúng ta không biết ngươi mà?
Có lẽ cảm thấy mình nói sai rồi, thiếu nữ biến sắc, nhất thời xoay đầu đi, không thèm nhìn ba người.
Thiếu nữ áo vàng nhìn về phía hòa thượng Giới Sắc:
- Tướng công, đến giờ ăn cơm rồi.
Thanh âm của thiếu nữ này thât nũng nịu, ba người Vương Khả nhìn mà nghẹn họng trố mắt.
- A di đà phật, mong hãy gọi ta là Giới Sắc, người xuất gia, đã sớm không còn gia đình!
Hai tay hòa thượng Giới Sắc chắp thành chữ thập, nói.
- Giới Sắc?
Trương Chính Đạo mở to mắt nhìn. Mẹ nó, mang theo vợ cùng xuất gia, ngươi còn có mặt mũi gọi Giới Sắc?
- Tướng công, đừng bận tâm bọn họ chế giễu, đến đây, ăn cơm, nếu không, ta đến đút chàng ăn, được không?
Ánh mắt thiếu nữ áo vàng chợt ôn nhu.
- A di đà phật, vẫn do ta tự làm vậy!
Hòa thượng Giới Sắc run run.
- Tốt lắm, lại đây!
Thiếu nữ áo vàng đưa chén cho hòa thượng Giới Sắc.
- Đại sư Giới Sắc, ngươi không phải Nguyên Anh Cảnh sao? Còn phải ăn cơm?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Nhỏ giọng chút, người ta ăn không phải cơm mà là tình ý!
Trương Chính Đạo lôi kéo Vương Khả.
Sắc mặt Hòa thượng Giới Sắc đối diện cứng đờ, nhìn thấy bát cơm trước mặt, không biết có nên ăn hay không.
Thiếu nữ áo vàng quay đầu, trừng mắt nhìn ba người:
- Cần các ngươi xen vào việc của người khác! Ta làm cơm cho tướng công ta thì sao? E ngại các ngươi cái gì? Tướng công ta hiện tại còn yếu, đương nhiên phải ăn! Ba người các ngươi cũng suy yếu như vậy mà còn nhiều lời quá!
- A di đà phật, bần tăng không phải yếu.
Hòa thượng Giới Sắc cười khổ nói.
- Được, được, không yếu!
Thiếu nữ áo vàng dỗ dành hòa thượng Giới Sắc.
Hòa thượng Giới Sắc khe khẽ thở dài, nhìn ba người:
- Bọn họ là tới trú mưa đích, nếu không... !
- Đừng quan tâm bọn họ, chàng ăn của chàng đi, ta chỉ làm đủ phần cho chàng, suy yếu của bọn họ khác với chàng, chàng là dương hư, bọn họ là âm hư! Bọn họ nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi!