Chương 521: Thiếu nữ áo vàng
- Trương Thần Hư, ngươi vẫn là làm tốt bổn phận của mình, hừ, nếu ba người các ngươi làm bừa tại đây, nếu để chị ngươi biết, nàng còn không đập chết ngươi!
Điền Chân trầm giọng nói.
- Ai làm bừa? Ngươi nói rõ ràng!
Trương Thần Hư trừng mắt cả giận nói.
- Còn cần nói sao? Thiếu nữ áo vàng này, vừa nhìn đã là kẻ lừa đảo lẳng lơ, ngươi còn giúp nàng rửa chén?
Điền Chân khinh thường nói.
- Ngươi nói ai lẳng lơ?
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt cả giận nói.
- Hừ, không có đạo đức, cô nương, ta khuyên ngươi vẫn là nên kiểm điểm một chút! Có người là ngươi không thể trêu vào! Lừa gạt tình cảm bọn họ, sau này, ngươi sẽ chết thật thảm!
Điền Chân cười lạnh nói.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Thiếu nữ áo vàng nắm chặt nắm đấm, căm tức nhìn Điền Chân.
- Ha hả, trừng mắt nhìn ta? Cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Muốn khoa chân múa tay làm ta sợ? Không biết trời cao đất rộng! Có bản lĩnh đến đánh ta thử xem!
Điền Chân cười lạnh nói.
- Điền trưởng lão, ngươi làm gì?
Trương Thần Hư trừng mắt lo lắng nói.
- Trương Thần Hư, ngươi đừng cho rằng ta đang đánh uyên ương, loại nữ nhân này, ngươi không nên đụng vào. Nàng trèo cao không xứng với ngươi. Ta cũng vì tốt cho ngươi, một ngày nào đó, ngươi sẽ cảm kích ta! Nếu chị ngươi biết, cũng sẽ cảm kích ta!
Điền Chân trầm giọng nói.
- Ta trèo cao không xứng với hắn? Ngươi cho rằng hắn là ai? Lão già, nếu ngươi còn tiếp tục nói hưu nói vượn, đừng trách ta đánh ngươi!
Thiếu nữ áo vàng trợn mắt nhìn.
- Đến a! Ngươi đánh ta một quyền thử xem, thật buồn cười!
Điền Chân cười lạnh.
“Ầm!”
Thiếu nữ áo vàng vung một quyền, nện lên bụng Điền Chân.
Một tiếng va chạm, giống như tiếng sấm, vang vọng cả bầu trời đêm.
Ba người Vương Khả trừng lớn mắt, lại nhìn Điền Châm chậm rãi nâng người, trừng mắt nhìn thiếu nữ áo vàng, cả người run rẩy, máu tươi trong miệng không ngừng chảy xuống.
Một quyền này, Điền Chân ngã xuống, cuộn tròn thân mình, trừng lớn mắt, há mồm nửa ngày không phát ra thanh âm nào, chỉ là run môi không ngừng, máu tươi phun mạnh ra.
- Chỉ cần một quyền này, ruột gan đều đứt đoạn rồi chăng?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hắn run rẩy đến mức không thể phát thành tiếng, hẳn là lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí rồi!
Trương Chính Đạo gật đầu!
- Trưởng lão Điền Chân, ngươi không có việc gì lại chọc cô nương này làm gì?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Đúng vậy, ngươi vì sao phải đánh nàng một quyền?
Vương Khả trừng mắt hiếu kỳ nói.
Điền Chân cuộn mình trên mặt đất, cả người rung động, trừng mắt nhìn ba người. Các ngươi hãm hại ta? Vì sao không nói ta biết, nàng là Nguyên Anh Cảnh? Còn có lực lượng nắm đấm như yêu thú, vì sao các ngươi không nói? Phốc!
----------oOo----------
Phòng bếp nhỏ sau Trấn Ma Tự!
Điền Chân ôm bụng, vừa hộc máu, vừa thống khổ run rẩy, vì sao lại như vậy? Sau lại xuất hiện một Nguyên Anh Cảnh có lực lượng như yêu thú?
- Để ta đánh ngươi thử? Ta đời này chưa từng gặp qua yêu cầu quá đáng như vậy?
Thiếu nữ áo vàng kỳ quái nhìn Điền Chân.
- Có, có thể hỏi các hạ cao nhân phương nào? Phốc!
Điền Chân ói máu, kinh hãi nói.
Hôm nay thật quá xui xẻo, tại sao lại như vậy?
- Hừ, cao nhân cái rắm, hiện tại nói ta biết, ai lẳng lơ?
Thiếu nữ áo vàng nắm chặt tay thành nắm đấm, hung tợn nói.
Điền Chân nhìn ba người Vương Khả bên cạnh, đặc biệt là gương mặt bầm dập của Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo.
- Các ngươi, các ngươi không phải vì tranh đoạt nàng mới rửa chén sao! Các ngươi là bị nàng đánh, bị ép buộc rửa chén ở đây?
Điền Chân nhìn ba người.
- Đúng vậy, bằng không, ngươi cho là gì?
Trương Thần Hư gật đầu.
Điền Chân: “…!”
Con mẹ nó, sao các ngươi không nói sớm. Đây là bị rơi vào trong tay Mẫu Dạ Xoa rồi sao?
- Ta không bị đánh, ta chủ động muốn rửa chén chà nồi!
Vương Khả chen vào nói.
- Chủ động?
Điền Chân sửng sốt.
- Đúng vậy, ta thấy nắm đấm của vị cô nương này lợi hại như vậy, không muốn bị đánh, chủ động yêu cầu rửa bát cho nàng. Ngươi vì sao cũng chủ động muốn nàng đánh ngươi?
Vương Khả hỏi.
Điền Chân: “…!”
Chủ động em gái ngươi, ta là bị các ngươi hãm hại!
- Còn chưa nói, ngươi nói ai lẳng lơ?
Thiếu nữ áo vàng chống hông, trừng mắt nói.
- Hôm nay xem như tại hạ sai rồi, ta xin lỗi vì sai lầm vừa rồi! Vị đồng đạo này, xin hỏi cao danh quý tánh?
Điền Chân ôm bụng, nhìn thiếu nữ áo vàng.
- Hừ, nói sai sao? Sau này, miệng mồm đừng đê tiện như vậy, nói không chừng khi nào sẽ gặp báo ứng!
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.
- Dạ dạ!
Điền Chân khổ sở nói. Tuy Điền Chân gật đầu phụ họa nhưng nội tâm lại tràn ngập lửa giận. Điền Chân là tính cách có thù tất báo. Một quyền này không chỉ mất mặt mà còn làm ngũ tạng hắn bị lệch, thương thế thảm trọng. Khẩu khí này sao có thể nuốt trôi?
- Biết là tốt rồi!
Thiếu nữ áo vàng vừa lòng. Vừa lòng rồi, quay đầu nhìn ba người Vương Khả.
- Vừa rồi nói với các ngươi, không nghe sao? Không cần rửa nữa, mau cút!
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt đuổi người. Ngay khi thiếu nữ áo vàng quay lưng về phía Điền Chân, trong mắt Điền Chân hiện lên lệ quang, bàn tay xuất hiện một cây ngân châm lớn bằng chiếc đũa. Truy Hồn Thực Cốt Châm. Lúc trước, Mạc Tam Sơn cho mình ba cây Truy Hồn Thực Cốt Châm, mình đã dùng hai cây, lúc này còn cây cuối cùng. Truy Hồn Thực Cốt Châm, cho dù là Nguyên Anh Cảnh, trúng độc cũng phải lập tức phát tác, thống khổ kia, chính mình từng trải nghiệm. Hừ, Mẫu Dạ Xoa này, ngươi cũng nếm thử đi.
Ngay khi Điền Chân muốn phóng ra cây Truy Hồn Thực Cốt Châm này, đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai.
- A di đà phật, vị thí chủ này, ngươi cầm ngân châm như vậy là muốn đâm ai?
Thanh âm của hòa thượng Giới Sắc bỗng nhiên truyền đến.
- Hửm?
Mọi người nhất thời quay đầu lại. Quả nhiên, Điền Chân cầm một ngân châm như chiếc đũa, giống như muốn đâm vào thiếu nữ áo vàng. Nhưng bởi vì hòa thượng Giới Sắc bỗng nhiên đến, cắt ngang động tác của hắn.
Điền Chân bị ngăn cản, chuẩn xác mà nói là bị dọa.
- Sắc, Sắc, Sắc Dục Thiên? Ngươi, ngươi không chết sao?
Điền Chân cả kinh kêu lên. Do nhớ rõ, Ma Long Đảo, Sắc Dục Thiên đại sát tứ phương, một kích oanh nổ một đầu của Nguyên Anh Cảnh, lại một kích nổ tung ngực Điền Chân, nên để lại bóng ma tâm lý cực kỳ khủng bố trong lòng Điền Chân. Vốn tưởng rằng Sắc Dục Thiên đã chết, nhưng, nhưng làm sao vậy? Vì sao vậy?