Chương 523: Ta đây là châm cứu
- Điền Chân trưởng lão, ngươi vừa rồi nói tìm ta có việc, có thể nói trước được không?
Vương Khả bỗng nhiên kêu lên.
Điền Chân liếc nhìn Vương Khả, sắc mặt khó coi, ta chuẩn bị xử lý ngươi, bức ngươi nghe lời ta, để người hầu hạ ta. Nhưng hiện tại, ta trúng độc nặng rồi, làm sao nói?
- Đợi đến Thanh Kinh rồi nói sau!
Điền Chân thống khổ cả người, gian nan nói.
- Ngươi còn không định dời đi đám đệ tử Kim Ô Tông kia à? Điền Chân, ta trêu chọc gì ngươi? Ngươi nhắm vào ta làm gì?
Vương Khả nhất thời không thoải mái.
- Làm sao trêu chọc ta?
Điền Chân nhìn Truy Hồn Thực Cốt Châm cắm trên bụng, sắc mặt khó coi. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai rồi!
- Đi, đi mau, mau dẫn ta đi Long Tiên Trấn, phải nhanh lên!
Điền Chân thảm thương nói.
- A!
Tiên Hạc bay thẳng lên trời.
“Chát!”
Thiếu nữ áo vàng bỗng nhiên đập lên cổ Tiên Hạc, không cho Tiên Hạc rời đi.
- Vị cao nhân này, ngươi muốn làm gì…?
Điền Chân mờ mịt nói.
- Còn chưa nói xong, đi cái gì?
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.
- Vậy ngươi muốn nói gì? Ta, phốc, ta phải đi về, rất gấp!
Điền Chân chịu đựng độc phát tác trong cơ thể.
Điền Chân không dám để mọi người biết trong ngân châm có độc, nếu không hôm nay đi không xong, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
- Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến Trấn Ma Tự, nhìn thấy cái gì?
Thiếu nữ áo vàng nhìn chằm chằm Điền Chân hỏi.
- Ta không nhìn thấy cái gì! Cũng không biết cái gì!
Điền Chân lập tức nói.
- Tốt, ngươi cần phải nhớ rõ, nếu có người hiểu lầm tướng công ta, đến tìm hiểu, ta sẽ hỏi tội ngươi!
Thanh âm thiếu nữ áo vàng lạnh lùng nói.
- Được, được, nếu ta nói ra ngoài, để ta chết không tử tế!
Điền Chân lập tức thề thốt. Nếu tiếp tục nữa, chính mình sẽ trúng độc mà chết!
- Ừ!
Thiếu nữ áo vàng mới chịu buông tha.
“A!”
Tiên Hạc chở Điền Chân, phóng lên tận trời, biến mất trong màn đêm.
Vẻ mặt ba người Vương Khả đều ngờ vực nhìn Điền Chân rời đi.
- Trương Thần Hư, trưởng lão Điền Chân của Kim Ô Tông ngươi, đầu óc có phải có vấn đề gì không?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Có ý gì?
- Hắn vội vàng đến đây làm gì? Chỉ để người ta đánh một quyền, lại châm cứu chữa thương, sau đó vội vã rời đi? Chuyện muốn nói với ta, chưa nói rõ ràng mà đã đi rồi! Còn muốn kéo dài tới Thanh Kinh?
Vương Khả buồn bực nói.
- Hắn hình như trúng độc rồi?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Trúng độc gì, ai hạ độc hắn? Ngươi đừng nói bừa!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.
- Đúng vậy, ta lần trước nhìn thấy hắn, hắn cũng như vậy! Vừa sùi bọt mép vừa vội vã chạy! Hắn không phải trúng độc, là đầu óc có bệnh!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
----------oOo----------
Long Tiên Trấn, tiểu viện của Mạc Tam Sơn!
Mạc Tam Sơn nhìn thấy Điền Chân toàn thân biến thành màu đen, sắc mặt khó coi.
- Ngươi làm gì? Lại trúng độc của Truy Hồn Thực Cốt Châm rồi? Ta cho ngươi Truy Hồn Thực Cốt Châm là để đâm Vương Khả, ngươi vì sao đâm chính mình?
Cơ mặt Mạc Tam Sơn không ngừng co rút.
- Trước giải độc đi, mau, trước giải độc!
Điền Chân đã bị độc đến toàn thân tím ngắt.
- Mẹ nó, tổng cộng cho ngươi ba cây Truy Hồn Thực Cốt Châm, hai cây trước, ngươi nói vừa phóng đi liền bay ngược về. Lấy cớ vô nghĩa như vậy, lần này lại là vì sao?
Mạc Tam Sơn nghi hoặc nói. Trong nghi hoặc, Mạc Tam Sơn nhẹ nhàng rút ngân châm ra cho Điền Chân, đồng thời đắp giải dược lên.
- Ôi, không đúng, góc độ, ngươi đâm Truy Hồn Thực Cốt Châm này vào bụng, giống như do tự ngươi đâm?
Mạc Tam Sơn kinh ngạc nhìn miệng vết thương.
Điền Chân: “…!”
Ta mẹ nó bị lừa, bị dọa sợ, nhưng sao có thể nói cho ngươi?
- Điền Chân, ngươi nói rõ ràng, hai lần trước có phải cũng do ngươi tự hại mình không?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Điền Chân.
- Ta, ta không cẩn thận!
Điền Chân cười khổ nói.
- Ngươi nói láo, ngươi lẽ nào không biết lợi hại của Truy Hồn Thực Cốt Châm, cho nên, ngươi thử biện pháp phá giải, muốn phá Truy Hồn Thực Cốt Châm của ta, phải không? Ngươi muốn sau khi phá giải sẽ dùng nó đối phó ta, đúng hay không?
Mạc Tam Sơn trừng mắt giận dữ nói.
Điền Chân: “…!”
- Ngươi muốn đối phó ta, còn muốn ta tiếp tục giải độc cho ngươi? Ngươi nằm mơ đi!
Mạc Tam Sơn cả giận nói.
Điền Chân: “…!”
Trấn Ma Tự!
Đám người Vương Khả nhìn Điền Chân cưỡi Tiên Hạc rời đi, lần nữa trở về vấn đề trước. Chén bát này còn cần rửa không?
- Vương Khả, các ngươi đang làm gì?
Hòa thượng Giới Sắc tò mò hỏi.
- Chúng ta đang rửa…!
Trương Chính Đạo đang muốn mở miệng.
- Bọn họ, bọn họ không biết tìm thấy đống chén bát này từ đâu, muốn mượn phòng bếp của chúng rửa đống chén bát này!
Trương Chính Đạo sửng sốt, đây không phải ngươi bắt chúng ta rửa sao? Chén bát này vốn không phải của ngươi sao? Sao lại biến thành của chúng ta?
Thiếu nữ áo vàng này trừng mắt với ba người. Vẫn là Vương Khả lĩnh ngộ trước.
- Đúng vậy, mượn bảo địa quý giá này rửa chén bát! Quấy rầy rồi!
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Hòa thượng Giới Sắc khẳng định không biết thiếu nữ áo vàng này sau khi ăn xong không rửa chén. Thiếu nữ áo vàng cũng không muốn hình tượng hiền thê lương mẫu của mình bị sụp đổ. Vương Khả vừa giải thích, khiến hai mắt thiếu nữ áo vàng sáng lên, nhìn Vương Khả bằng ánh mắt tán dương.
- Ách, rửa chén bát? Làm sao vậy?
Hòa thượng Giới Sắc không thể lý giải nói.
- À, chúng ta vừa mới rời đi, trên đường nhặt được những chén dĩa này. Nhưng hơi bẩn, còn có nấm mốc, nhưng chén bát vẫn còn tốt, ta liền để nghị mọi người cùng nhau rửa sạch, sau đó đến chợ thương bán, hẳn có thể đổi lấy mấy đồng tiền. Chúng ta dùng số tiền này đi chơi một chút!
Vương Khả giải thích.
Hòa thượng Giới Sắc mở to hai mắt:
- Ngươi không phải điện chủ Thiên Lang Tông sao? Nghèo thành như vậy?
Đây là nghèo điên rồi, bán hết chén bát, không đổi lấy được một cân linh thạch. Ba đệ tử Tiên môn các ngươi bận việc nửa ngày ở đây?
- Khi cần thì tiết kiệm thôi, lãng phí là đáng hổ thẹn! Chẳng lẽ đại sư thích lãng phí?
Vương Khả giải thích nói.
- A di đà phật, là bần tăng thấp kém rồi, Vương Khả thí chủ có giác ngộ thật tốt!
Hòa thượng Giới Sắc nhất thời thở sâu, tán dương mình có phẩm chất tốt.
- Ngươi là điện chủ Thiên Lang Tông?