Chương 542: Phải có trách nhiệm xã hội
Ta cũng không nói đó là…!
Vương Khả đang muốn biện giải!
- Ngươi câm miệng!
Điền Chân trừng mắt nói.
- Điền Chân, ngươi muốn làm gì? Còn không để người ta giải thích?
Một đám đệ tử chính đạo bảo hộ Vương Khả phía sau.
Điền Chân đạp lên mặt đất, phóng lên trời, bay lên trên không tiểu viện được sương mù che lấp.
- Hừ, Vương Khả, âm mưu của ngươi chỉ có thể lừa dối nhất thời, không lừa dối được một đời! Ngươi định dựa vào âm mưu này lẻn vào hai bên chính ma sao? Ma Tôn? Buồn cười, chuyện xảo quyệt này, ngươi hẳn là rất thân thuộc.
Điền Chân lạnh lùng nói.
Điền Chân vung tay áo lên, một trận gió thổi qua tiểu viện.
- Điền Chân, ngươi làm gì vậy? Đây không phải là nhà của ngươi!
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
“Ầm!”
Sương mù dày đặc bao phủ bên ngoài tiểu viện dần dần tan biến, nhất thời lộ ra một cái thạch bàn trong tiểu viện. Bên cạnh thạch bàn, một thân ảnh mặc hắc bào, bên cạnh đặt một mặt nạ ác quỷ, giống như đang thưởng trà.
Gió to thổi tan sương mù dày đặc, thân ảnh hắc bào mang mặt nạ ác quỷ hiện lên.
- Ma Tôn?
Một đám đệ tử chính đạo biến sắc.
Dù sao, mặt nạ ác quỷ kia rất quen thuộc.
Mọi người ở chỗ cao, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở tiểu viện.
Ma Tôn ngồi chỗ thạch bàn?
- Ma Tôn? Ha ha ha ha, các ngươi đều bị Vương Khả lừa rồi, đó mà là Ma Tôn gì, là Trương Chính Đạo ngụy trang thôi, Vương Khả hắn là tên lừa đảo! Nửa tháng trước, hắn đã lừa ta như vậy! Hừ, bày mưu tính kế xảo quyệt như vậy, còn dám nói ta tránh ở trong quân doanh tính kế hắn? Rõ ràng là hắn dùng một Ma Tôn giả dọa ta! Vương Khả hắn là một kẻ lừa đảo!
Điền Chân nổi giận nói.
Vương Khả biến sắc, Trương Chính Đạo, ngươi ngu xuẩn sao, còn ngồi đây làm gì? Không phải để ngươi mang Long Ngọc chạy đi rồi sao? Đến lúc này rồi, ngươi còn giả Ma Tôn?
- Sao hả? Trương Chính Đạo, ngươi muốn giả bộ đến khi nào? Chờ ta đến vạch trần ngươi sao?
Điền Chân trừng mắt nói. Nhưng Ma Tôn chậm rãi xoay người, không chút khẩn trương, vươn ngón tay, nhắm vào Điền Chân.
- Đây là chiêu thức của Ma Tôn sao?
Có người nhận ra.
- Ha ha ha, bắt chước chiêu thức của Ma Tôn, ngươi định hù dọa ai? Hừ, ngươi đến giờ còn u mê bất ngộ, vậy đừng trách ta không khách khí, để ta vạch trần ngươi!
Ánh mắt Điền Chân trừng lớn, đánh về phía Ma Tôn.
- Đừng!
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
Trương Chính Đạo, sao ngươi không chạy.
Ngay khi Điền Chân muốn bổ nhào vào Ma Tôn, đầu ngón tay Ma Tôn bỗng nhiên bắn ra tia kích quang.
“Vù!”
Một tia kích quang phóng thẳng đến Điền Chân. Cảnh tượng này khiến Điền Chân và Vương Khả trở tay không kịp.
- Sao, cái gì?
Điền Chân biến sắc.
“Ầm!”
Cho dù Điền Chân vội vàng tránh né nhưng cũng đã không kịp, chỗ cánh tay bị xuyên thủng một lỗ thủng lớn.
Nhìn thấy ngón tay Ma Tôn nhẹ nhàng vươn ra. Tia kích quang trên đầu ngón tay Ma Tôn giống như hóa thành thanh đao, nháy mắt xẹt qua.
- Không!
Điền Chân cả kinh kêu lên.
“Ầm!”
Cho dù Điền Chân vội vàng tránh né cũng đã không kịp rồi, hơn nửa bả vai và cánh tay phải bị cắt xuống, không còn lực đánh trả.
“Ầm!”
Thời khắc nguy cơ, Tử Trong Sơn nháy mắt xuất hiện ở chỗ Điền Chân, một luồng lôi điện chặn lại dư âm của kiếm kích quang, mới bảo hộ được mạng của Điền Chân.
- A!
Điền Chân hét thảm một tiếng, nhất thời cầm cánh tay chảy máu đầm đìa của mình, liên tục lui về sau.
- Là thật, sao lại là Ma Tôn thật? Vì sao? Vì sao? Phụt!
Điền Chân vừa kinh hãi vừa phun máu tươi.
- Ma Tôn sao lại ở Vương Cung Thanh Kinh?
- Điền Chân còn muốn vu khống Vương huynh đệ, thật không biết xấu hổ!
- Mẹ nó, nửa tháng trước, ánh mắt Vương Khả ra hiệu hắn Ma Tôn ở Vương Cung, muốn hắn né tránh, cứu hắn một mạng, hắn còn không biết xấu hổ vu khống Vương Khả?
- Điền Chân, ngươi không phải người! Hiểu lầm lòng tốt của Vương Khả là lòng lang dạ sói!
- Điền Chân, đáng đời!
Một đám đệ tử vừa đề phòng vừa quở trách Điền Chân hộc máu trọng thương.
Chỉ có Vương Khả mở to mắt, tình huống gì? Ma Tôn giả sao lại biến thành Ma Tôn thật? Làm sao biến? Ai có thể nói cho ta biết? Đây là chuyện gì?
Ma Tôn chậm rãi đứng dậy, nhìn Tử Trọng Sơn kinh nghi bất định giữa không trung.
- Ồ, Tử Trọng Sơn sao? Món nợ ám toán ta ở Long Môn Đại Hội, chúng ta cũng nên tính toán rồi! Sắc Dục Thiên đã bị ta xé sống, ngươi muốn chết thế nào?
Ngữ khí Ma Tôn bình tĩnh nói.
----------oOo----------
Trong lòng Tử Trọng Sơn sốt ruột, cứu Điền Chân nhưng mình bị tia kích quang của Ma Tôn chấn động!
- Sao lại thế này? Lực lượng của Ma Tôn lại càng bá đạo rồi?
Sắc mặt Tử Trọng Sơn trầm xuống.
Hơn nửa năm trước, thời điểm đánh nhau với Ma Tôn và Sắc Dục Thiên ở Long Môn Đại Hội, Ma Tôn còn không có lực lượng khoa trương như thế? Khi đó Ma Tôn còn trúng độc, nhưng, dù vậy, mình và Sắc Dục Thiên hợp lực cũng chưa thể giết hắn. Hiện tại làm sao đây?
- Ha, Tử Trọng Sơn? Món nợ ám toán ta ở Long Môn Đại Hội, chúng ta cũng nên tính toán rồi? Sắc Dục Thiên đã bị ta xé sống, ngươi muốn cái chết kiểu gì?
Ngữ khí Ma Tôn bình tĩnh nói.
Ngữ khí của Ma Tôn thật bình tĩnh, nhưng có thể nghe thấy trong ngữ khí bình tĩnh này là sát khí lành lạnh. Một luồng khí thế hung ác đập vào mặt Tử Trọng Sơn.
Lần trước, Ma Tôn trúng độc, mình và Sắc Dục Thiên còn không làm được gì, cuối cùng Long Mạch tự bạo mới… Mặc dù như vậy, Ma Tôn vẫn chạy thoát?
Hiện tại mình có cái gì?
Một đám đệ tử chính đạo Kim Đan Cảnh sao? Đừng nói chuyện cười nữa.
Điền Chân? Nửa bả vai và cánh tay của hắn đều bị cắt xuống rồi, còn đánh cái rắm gì! Giờ phút này, Điền Chân bị dọa mất mật, còn trông cây hắn đối phó Ma Tôn với mình sao? Đùa giỡn gì? Còn nữa, tên khốn Điền Chân này, không phải nói Ma Tôn là Trương Chính Đạo giả trang sao? Nếu ngươi nói Ma Tôn ở đây, ta còn có thể gây náo loạn với ngươi sao? Hiện tại, ta làm sao rút lui? Không ai có thể ngăn cản Ma Tôn? Ta phải nhận tức giận trả thù của Ma Tôn một mình sao? Không, có một người! Vương Khả, hắn có lẽ có thể? Ma tôn là khách hắn mời đến, có lẽ có thể khuyên Ma Tôn không động thủ.