Chương 553: Phật hiệu Đại Thừa
- Ngươi đang chửi bới tín ngưỡng của bọn họ, sao lại nói không trêu chọc bọn họ?
Sắc mặt Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Bên đó, để bọn họ lại đây!
Vương Khả nhíu mày, hô về phía xa.
- Dạ!
Một đám tử đệ Vương gia nhất thời tránh thành một lối đi.
Nhất thời, một đám tăng nhân hùng hổ vọt lên, vô số tín đồ mua tiền âm phủ và đến viếng thăm đều lộ vẻ tò mò.
- Ngươi chính là Vương Khả sao? Đã sớm nghe nói ngươi lừa gạt ở Thập Vạn Đại Sơn, hiện tại, ngươi lại còn lừa gạt đến khu phàm nhân? Lá gan của ngươi cũng thật lớn!
Một hòa thượng cầm đầu hùng hổ nói.
- Lừa? Lừa gì? Ai lừa ngươi rồi sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi nhìn xem, đơn tuyên truyền của ngươi, trên đó viết, thánh tăng Giới Sắc bên trong là đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát. Hừ, ngươi đang nói hưu nói vượn, Địa Tàng Vương Bồ Tát là tồn tại tôn quý cỡ nào, sao có thể thu hắn làm đệ tử thân truyền, hắn vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo!
Hòa thượng kia hùng hổ nói.
- Ý của ngươi là ngươi đang ghen tị?
Vương Khả hỏi.
- Ghen tị? Ghen tị cái gì? Ta chỉ không muốn một kẻ lừa đảo làm bẩn uy danh của Bồ Tát!
Hòa thượng kia hùng hổ nói.
- Đúng vậy, Địa Tàng Vương Bồ Tát là nhân vật các ngươi có thể làm nhục sao?
Một đám hòa thượng nhất thời tức giận nói.
- Chúng ta không có nối dối, thánh tăng thật sự là đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát! Ôi, là ai nói cho các ngươi, thánh tăng không phải đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát? Các ngươi lấy tin tức từ đâu? Là Địa Tàng Vương Bồ Tát nói với các ngươi sao?
Vương Khả hỏi.
Sắc mặt một đám hòa thượng cứng đờ, ai nói ta biết, chuyện này còn cần ai nói cho ta biết sao?
- Nói như vậy, không ai nói với các ngươi, thánh tăng không phải đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát! Hết thảy đều do các ngươi tự mình đoán mò?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Đoán mò?
Đám hòa thượng tức giận cực điểm, chuyện này còn cần đoán mò sao? Trên đời này, sẽ không thể xuất hiện đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát.
- Thánh tăng nói rồi, mỗi người có duyên pháp riêng của người tu hành, thánh tăng hữu duyên với phật, làm đệ tử Bồ Tát thì sao? Các ngươi tu phật cả đời, lại vô duyên với phật, chẳng lẽ có thể nghi ngờ người khác? Không nói chuyện khác, chỉ cần chuyện các ngươi vu tội thánh tăng, sẽ vĩnh viễn không chiếm được ưu ái của Bồ Tát! Tu phật, trước tu tâm, a di đà phật!
Vương Khả khuyên nhủ.
Sắc mặt đám hòa thượng cứng đờ, ngươi mẹ nó là đệ tử Thiên Lang Tông, nói a di đà phật cái gì?
- Hừ, Vương Khả, cho dù ngươi lanh mồm thế nào cũng không thể thay đổi sự thật. Ta là đệ tử Phật môn, không thể làm nhất là vu tội Phật môn! Thánh tăng Giới Sắc, nếu nói hắn là đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát, tỷ thí với chúng ta đi. Nếu phật hiệu có thể vượt qua chúng ta, chúng ta lập tức rời đi, không đến quấy rối nữa!
Hòa thượng cầm đầu trầm gọng nói.
- Tỷ thí? Đánh nhau?
Vương Khả hỏi.
- Thì sao?
Hòa thượng cầm đầu trừng mắt nói.
- Ngươi đùa giỡn cái gì, phật hiệu của thánh tăng chẳng lẽ dùng để đánh nhau sao? Hừ, các ngươi muốn đánh thì ra ngoài tìm đống yêu ma quỷ quái mà đánh. Ta nói với các ngươi, thánh tăng chưa từng tu hành chiêu thức để đánh nhau. Thánh tăng là đệ tử Bồ Tát, lần này chuyển thế nhân gian là vì phổ độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn, siêu độ oán linh ở thế gian, để nhân gian an bình! Không phải cả ngày nghĩ đến đánh nhau, đến giết chóc! Hòa thượng các ngươi đều quên bổn ý từ bi của Phật tổ rồi sao? Phật là vì cứu vớt sinh linh, không phải trở thành đại ca xã hội đen! Đám hòa thượng giả các ngươi!
Vương Khả khiển trách.
Trong lúc nhất thời, vô số tín đồ bốn phía đều dùng ánh mắt không tốt nhìn hòa thượng cầm đầu này.
Các ngươi muốn đánh nhau với thánh tăng, đúng là đám hữu dũng vô mưu? Thánh tăng sao có thể đám ứng các ngươi.
Một đám hòa thượng trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi nói cái gì? Phật môn chúng ta tu hành phật hiệu là để hàng yêu trừ ma. Một thánh tăng như hắn, ngay cả phật hiệu cũng không biết, còn làm thánh tăng cái gì? Phật môn ta, phật hiệu càng cao, uy lực càng lớn, thánh tăng như hắn lại chưa từng tu hành võ lực? Nhất định là giả!
Hòa thượng cầm đầu trừng mắt nói.
- Ngươi nói gì vậy? Ngươi mới là giả! Còn nữa, Phật môn? Ngươi có thể đại biểu Phật môn?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta sao không thể? Bần tăng ba tuổi tu phật, đã năm mươi năm rồi, dùng phật hiệu hàng yêu phục ma vô số, ta cũng không dám nói cảm ứng được địa ngục âm phủ. Giới Sắc hắn dựa vào cái gì nói hắn có thể câu thông địa ngục âm phủ? Gạt người sao? Trên đời này, ai có thể câu thông địa ngục âm phủ!
Hòa thượng cầm đầu trừng mắt nói.
- Ngươi không thể, không có nghĩa là người khác không thể! Hơn nữa, thánh tăng tu hành khác với ngươi, người tu hành chính là phật hiệu Tiểu Thừa, thánh tăng tu hành là phật hiệu Đại Thừa! Không phải một cấp bậc, ngươi biết hay không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Phật hiệu Tiểu Thừa? Phật hiệu Đại Thừa?
Hòa thượng kia sửng sốt.
- Đúng vậy, ngươi ngay cả phật hiệu Đại Thừa, phật hiệu Tiểu Thừa cũng không phân biệt rõ ràng, ngươi còn tu phật cái gì? Hiện giờ thánh tăng chuẩn bị mở đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực, dùng phật hiệu Đại Thừa. Ngươi không hiểu, có thể học! Đến lúc đó hãy đến xem, bây giờ còn chưa đến lúc siêu độ. Thánh tăng phổ độ chúng sinh, siêu độ vong linh thế gian, cứu khổ cứu nạn, sống vì sinh linh thiên địa! Làm chuyện của mình, lấy một văn tiền gì của ngươi rồi sao? Lại không đòi tiền ngươi, các ngươi gào to cái gì? Có phải gây trở ngại cho các ngươi lừa tiền nên tức giận rồi, muốn hủy đi đại hội siêu độ lần này?
Vương Khả trừng mắt hỏi.
- Ngươi, ta, hắn…!
Hòa thượng kia nhất thời giận tím mặt.
Hiển nhiên, so độ mặt dày, không, so về nói đạo lý, vẫn là kém hơn Vương Khả.
- Đi nhanh đi! Thánh tăng không so đo với các ngươi, các ngươi cũng đừng đến làm phiền nữa. Đi trảm yêu trừ ma đi, tu hành phật hiệu Tiểu Thừa của các ngươi đi. Phật hiệu Đại Thừa của thánh tăng, không phải cùng hệ thống với các ngươi, các ngươi ồn ào cái gì?