Chương 57: Ngươi thất đức (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ biết mình bị khống chế hai canh giờ, Định Quang Kính bỗng nhiên không thấy nữa, mình có thể cử động. Nhưng mình còn chưa kịp chạy, đã bị ba tên cường giả luôn nhìn chằm chằm vào mình suốt hai canh giờ bắt lại, dẫn đến đây.
Trương Chính Đạo không biết rõ tình hình, nhưng đã nhìn thấy Vương Khả quỳ gối trước mặt Trần Thiên Nguyên.
Xong đời rồi, Vương Khả cũng phải quỳ xuống đất xin tha thứ, bọn họ bị lộ, bị lộ rồi! Lần này sắp xui xẻo đây!
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Đúng rồi, chết đạo hữu không chết bần đạo, cứ đẩy tất cả tội lên người Vương Khả đi.
Trương Chính Đạo vẫn còn nhận ra Trần Thiên Nguyên trước mắt, lập tức kêu lên.
- Trần Tông chủ, cứu mạng, chuyện này không liên quan đến ta, ta bị ép buộc!
Trương Chính Đạo bỗng nhiên rơi nước mắt và gào khóc.
- Hả?
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Không phải ta cố ý đi gõ chuông đâu, ta bị ép buộc đấy. Là Vương Khả, hắn nắm mệnh căn của ta, ép ta phải đi. Mệnh căn của ta vẫn còn nằm trong tay hắn, ta nào dám không nghe lời của hắn. Là Vương Khả, hắn ép ta gõ chuông đấy. Tất cả đều do hắn, muốn trách thì ngươi cứ trách hắn, ta là người vô tội a, ta chỉ muốn hộ tống U Nguyệt Công Chúa tới Thiên Lang Tông thôi. Chuyện này không liên quan đến ta. Về phần những thi thể xương cốt của Thiên Lang Tông, ta cũng không muốn thất lễ. Nếu không phải Vương Khả ép ta, sao ta có thể đào đường dưới đất để gõ chuông chứ? Là Vương Khả ép ta gõ chuông, là hắn, là hắn!
Trương Chính Đạo nước mắt nước mũi ròng ròng chỉ trích Vương Khả.
Trương Chính Đạo khóc một hồi, chợt phát hiện ra bầu không khí có hơi kỳ lạ? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao vẻ mặt các ngươi kỳ lạ vậy? Ta đã nói là Vương Khả ép ta gõ chuông, sao các ngươi không nổi giận với Vương Khả? Thậm chí vẻ mặt Trần Thiên Nguyên nhìn Vương Khả càng hiền từ hơn là sao?
Đám người Mộ Dung Lục Quang nhìn Vương Khả không vừa mắt đều khó chịu như ăn phải chuột chết.
- Hóa ra là Vương Khả bày ra chuyện đi gõ chuông?
Trần Thiên Nguyên cảm thán nói.
Vương Khả nghe được lần này Trương Chính Đạo làm thần trợ công, trong đầu lập tức sáng lên.
- Đúng, là ta, tất cả đều tại ta! Lần này, là U Nguyệt Công Chúa phát hiện ra có điều kỳ lạ. Vốn chúng ta ở Lang Tiên Trấn tính chờ ngài trở về là được, không cần mạo hiểm vội vàng bước vào Thiên Lang Tông. Nhưng U Nguyệt Công Chúa phát hiện ra một vài điều không thích hợp, chúng ta dứt khoát quyết định mạo hiểm bước vào Thiên Lang Tông. Chuyện gõ chuông nhất định sẽ bị trách móc, nhưng vì không cho tà ma thực hiện được gian kế, ta chỉ có thể mạo hiểm đắc tội với Thiên Lang Tông, ép Trương Chính Đạo đi gõ chuông. Nếu không có tà ma thì thôi, nếu có tà ma, cũng coi như không phải phụ trái tim chính nghĩa của chúng ta!
Vương Khả lập tức nói ra lý do đã nghĩ xong trước túc vào tông.
Về phần tặng công lao phát hiện tà ma cho U Nguyệt Công Chúa, là vì Vương Khả thật sự không có cách nào giải thích được. Tặng cho U Nguyệt Công Chúa, U Nguyệt Công Chúa hoàn toàn có thể không thèm để ý tới các ngươi, không cần giải thích lý do cho các ngươi.
Về phần trái tim chính nghĩa không để ý tới an nguy của thân mình à? Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang cứng đờ. Ngươi còn có thể không biết xấu hổ hơn không? Trái tim chính nghĩa? Phì! Không biết xấu hổ!
Nhưng Trần Thiên Nguyên lại rất thoả mãn:
- Đây không phải là mạo hiểm, đây là liều chết đấy! Ngươi có dũng có mưu, ngươi còn có một tấm lòng từ bi, ta hết sức hài lòng! Ngươi không chỉ cứu U Nguyệt Công Chúa, còn cứu cả Thiên Lang Tông, phần công lao này không thể xóa bỏ! Có đệ tử như vậy cũng là may mắn của sư phụ! Được, ta đáp ứng ngươi!
- Tông chủ nghĩ lại đi!
Mộ Dung Lục Quang sợ hãi kêu lên.
Vẻ mặt Trương Chính Đạo mờ mịt. Đây là tình huống gì vậy? Chẳng phải ta mới vừa ném nồi cho tên khốn kiếp Vương Khả này sao? Sao hắn lại vớt được lợi lớn rồi? Lẽ nào ta vừa ném không phải là nồi đen mà là một cái nồi vàng?
- Cảm ơn sư tôn, đệ tử Vương Khả bái kiến sư tôn!
Vương Khả lập tức vội vàng bái lạy.
Trước đây nguyện vọng của Vương Khả là bái nhập Thiên Lang Tông, trở thành đệ tử tiên môn bình thường đã đốt nén hương thơm, bây giờ chẳng những phải bình thường như mong muốn, còn bái Tông chủ làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền thứ hai của hắn. Đây là hoàng thái tử, không, đây là nhị thái tử đấy! Vương Khả làm sao có thể không kích động được?
Trần Thiên Nguyên vừa mở miệng vàng, tất nhiên không thể thu hồi, các vị khách tiên môn ở đây làm chứng, đây gần như đã được quyết định. Chỉ có Mộ Dung Lục Quang đầy phiền muộn.
U Nguyệt Công Chúa đứng bên luôn nhận được ơn của Vương Khả suốt thời gian qua, bây giờ thấy hắn được đền bù như mong muốn, cũng cao hứng thay cho hắn.
Người duy nhất không hiểu chính là Trương Chính Đạo. Trương Chính Đạo nghe mọi người xung quanh nói chuyện với nhau, cũng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, trong giây lát hai mắt trợn người, suýt nữa sùi bọt mép ngất đi. Mình đẩy công lao lớn ra ngoài?
- Trần tông chủ, ta cũng đã có cống hiến cho Thiên Lang Tông, ta là người đề nghị cứu U Nguyệt Công Chúa, ta còn là người gõ chuông nữa. Ta cũng là huynh đệ tốt của Vương Khả, ta cũng sùng bái ngươi rất lâu, ta cũng muốn bái ngươi làm sư, sư tôn!
Trương Chính Đạo lập tức quỳ xuống, kích động kêu lên.
Tiếng kêu này làm đám người đều nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Trương Chính Đạo?
Trần Thiên Nguyên cau mày nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Rõ ràng Trần Thiên Nguyên biết lai lịch của Trương Chính Đạo.
- Vâng, sư tôn nhận ra ta ạ? Quá tốt rồi!
Trương Chính Đạo lập tức kích động nói.
- Ngươi không nên gọi ta là sư tôn, với thân phận của ngươi, ta nhất định không thể nhận ngươi làm đồ đệ được!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Thân phận? Đám người tò mò nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Vì sao?
Trương Chính Đạo không hiểu nói.
- Lần này ngươi gõ chuông có công, nhưng ngươi tùy ý phá hỏng xương cốt còn lại của tiền bối Thiên Lang Tông ta... !
Trần Thiên Nguyên nhíu mày nói.
- Ta… ta bị Vương Khả ép, ta vô ý thôi!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.